×
×

Tôi nắm chặt điện thoại, tim nh;ói như bị bóp, đến lúc đó tôi mới hiểu: có người đang cố coi tôi như co;n ng;ốc.

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ viết ra câu chuyện này.
Nhưng có những vết thương, nếu không kể lại, chúng cứ âm ỉ, đau mãi như một món nợ không bao giờ được trả đủ — cũng thiếu hai con số, giống như món tiền hôm đó.

1. Mười tỷ của lòng tin

Em chồng tôi tên là Hân — nhỏ hơn tôi ba tuổi, xinh xắn, nói năng nhỏ nhẹ, biết cách khiến người khác tin tưởng. Từ ngày tôi về làm dâu, Hân vẫn gọi tôi là “chị yêu” như đùa, tôi cũng thương. Trong nhà, ai cũng nói: “Hân ngoan, học kinh tế giỏi, sau này làm lớn.”

Năm ngoái, Hân mở công ty mỹ phẩm cùng bạn. Một chiều tháng Ba, em tìm đến nhà, mắt đỏ hoe:

“Chị ơi, bên em cần xoay vốn gấp, 10 tỷ thôi, chỉ một tháng, em bán xong lô hàng là trả liền. Chị giúp em nhé, em không dám nói ba mẹ.”

Chồng tôi nhìn tôi:

“Em còn tiền tiết kiệm, đúng không? Hân là người nhà mà.”

Phải. Là người nhà. Là em gái chồng. Tôi gật đầu.
Tôi chuyển khoản 10 tỷ, không giấy tờ. Tin nhắn xác nhận ngân hàng rung lên, tôi vẫn thấy nhẹ nhõm. Ai mà nghi ngờ máu mủ?

2. Một tháng, rồi hai

Hân vẫn nhắn tin hỏi thăm, gửi ảnh đi công tác, đi hội thảo. Tôi tin em đang bận rộn.
Nhưng rồi, một buổi sáng, tôi đọc được tin em chồng check-in ở resort 5 sao, caption:

“Thành công đầu đời. Đáng để tự thưởng!”

Tôi thấy lòng mình hơi chùng. “Tự thưởng” bằng tiền của tôi sao?

Chồng tôi gạt đi:

“Chắc bạn bè tag nhầm, đừng suy nghĩ. Cuối tháng em nó trả là được.”

Nhưng cuối tháng trôi qua. Rồi tháng sau. Tin nhắn tôi gửi đi bị “seen” mà không trả lời.

3. Ngày trả nợ

Một buổi chiều mưa, Hân nhắn:

“Chị ơi, mai em qua trả nhé. Đủ cả, em không để chị thiệt đâu.”

Tôi mừng. Suốt đêm không ngủ, vừa mong vừa lo.
Hôm sau, Hân xuất hiện trong váy trắng, tóc uốn gợn, cười tươi. Cô ấy đặt túi xách lên bàn, rút phong bì dày cộp:

“Em trả rồi nhé chị. Đếm đi cho yên tâm.”

Tôi đếm — một… hai… ba lần. Mỗi lần tay tôi run hơn. Thiếu.
Thiếu hai số 0. Chỉ còn 100 triệu, không phải 10 tỷ.

“Hân, em nhầm à?”

“Không đâu chị. Em chuyển phần còn lại rồi. Check lại đi.”

Tôi mở điện thoại. Tin nhắn ngân hàng hiện ra — đúng là có một giao dịch, nhưng số tiền là 100.000.000 VND. Hai con số 0 biến mất như phép thuật.

Tôi hỏi lại, cô ấy mỉm cười:

“Em trả rồi nhé. Huề nha, chị đừng căng.”

Câu “Huề nha” rơi xuống như một cú tát. Tôi ngồi sững. Còn cô ấy xách túi đi thẳng.

4. Cơn ác mộng bắt đầu

Tôi kể lại cho chồng. Anh im lặng rất lâu, rồi chỉ nói:

“Chắc Hân đùa, để anh hỏi lại.”

Nhưng sau đó, anh chẳng hỏi.
Tôi gửi mail, gọi điện, nhắn tin — Hân không trả lời.
Một tuần sau, tôi thấy trên Facebook của cô ấy bức ảnh chụp chìa khóa xe Mercedes mới, caption:

“Tự tay mình làm nên. Xứng đáng!”

Tôi nắm chặt điện thoại, tim nhói như bị bóp.
Đến lúc đó tôi mới hiểu: có người đang cố coi tôi như con ngốc.

5. Bằng chứng và lời dối trá

Tôi tới gặp Hân tại văn phòng công ty cô ấy. Nhân viên lễ tân ngỡ ngàng:

“Giám đốc Hân đi công tác rồi ạ. À, chị là người cho vay đúng không? Em nghe chị ấy nói đã trả xong rồi, có cả giấy xác nhận.”

Giấy xác nhận? Tôi chưa ký gì cả!
Tối đó, Hân nhắn tin:

“Chị đừng làm ầm lên. Giữa người nhà, có vài hiểu lầm nhỏ, không đáng đâu.”

Tôi lặng người. Nhưng thay vì im lặng, tôi bắt đầu thu thập chứng cứ. Sao kê chuyển khoản, tin nhắn, hình ảnh, lời khai người làm chứng. Tôi cũng nhờ một người bạn làm ngân hàng xác minh: giao dịch “100.000.000” thật sự được nhập thủ công — không hề có lỗi hệ thống.

Rồi tôi phát hiện một chi tiết: chữ ký “xác nhận” kia không phải của tôi — bị giả mạo.

6. Đối chất

Tôi mang toàn bộ chứng cứ tới nhà ba mẹ chồng, nơi cả nhà đang ăn cơm.
Tôi đặt tập hồ sơ xuống bàn:

“Con chỉ muốn hỏi: trong nhà này, lòng tin có đáng giá mười tỷ không?”

Hân tái mặt. Cô ta vẫn cố cười:

“Chị hiểu lầm rồi, em đã trả…”

Tôi bật laptop, mở đoạn ghi âm buổi làm việc với ngân hàng, tiếng nhân viên vang lên:

“Tài khoản này nhận 100 triệu từ cô Nguyễn Thị Hân, không có khoản nào khác.”

Không ai nói thêm lời nào.
Ba mẹ chồng tôi ngồi sững. Chồng tôi cúi gằm mặt.

“Em ký giả giấy xác nhận, dùng tên tôi. Đây là tội, không phải hiểu lầm.” – tôi nói rõ từng chữ.

Hân run rẩy, giọng vỡ ra:

“Em chỉ… em cần tiền gấp… Em định trả sau, nhưng công ty thua lỗ… Em sợ chị không tha…”

“Tôi đâu cần chị tha. Tôi cần công lý.”

Tôi báo công an.

7. Cái giá của hai số 0

Vụ việc được khởi tố sau hai tháng điều tra. Giấy tờ giả mạo, giao dịch gian lận, dấu vân tay trùng khớp.
Báo chí đăng tin “Giám đốc công ty mỹ phẩm bị tố lừa đảo người thân.”

Ngày ra tòa, Hân không nhìn tôi. Cô ta cúi đầu, tóc xõa che nửa mặt, nước mắt rơi.
Luật sư hỏi tôi có muốn rút đơn không. Tôi lắc đầu.
Mười tỷ tôi có thể kiếm lại. Nhưng nếu im lặng, tôi sẽ mất luôn sự tôn trọng của chính mình.

8. Huề thật sự

Sau phiên xử, tôi nhận lại số tiền bị chiếm đoạt.
Hân nhận án treo vì thành khẩn khai báo.
Ba mẹ chồng không nhìn tôi suốt mấy tháng, còn chồng tôi dọn ra ngoài ở, nói:

“Em làm vậy, gia đình tan nát.”

Tôi đáp:

“Không. Gia đình tan nát từ khi lòng tin bị bán rẻ bằng hai con số.”

Một năm sau, tôi chuyển ra căn hộ mới, mở tiệm cà phê nhỏ.
Trên tường có treo một tờ giấy cũ, in tin nhắn:

“Em trả rồi nhé. Huề.”

Mỗi lần nhìn, tôi mỉm cười.
Bây giờ, tôi thật sự huề — với chính mình, với lòng tin, và với công lý.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News