Hôm đó, sau bữa cơm tối, tôi còn bận dọn dẹp trong bếp thì chồng tôi chủ động xắn tay áo rửa bát. Tôi cũng thấy vui vì anh biết san sẻ việc nhà, chứ có gì to tát đâu. Nhưng đúng lúc ấy, mẹ chồng tôi bất ngờ đến chơi.
Vừa bước vào, bà thấy con trai mình đang cầm chén rửa bọt xà phòng liền sầm mặt. Không nói không rằng, bà tiến thẳng lại, giật phắt cái chén trong tay chồng tôi rồi ném xuống đất choang một tiếng. Rồi bà hất tung cả chồng bát đĩa trên bồn rửa, gào lên:
“Cái nhà này còn ra thể thống gì nữa hả? Con trai tôi mà phải đi rửa bát à? Cô có làm vợ được không hay để tôi cưới vợ khác cho con trai tôi?”
Tiếng bát đĩa vỡ tan, tiếng bà rít lên khiến tôi chết lặng. Tôi vội vàng chạy ra, còn chồng tôi hoảng hốt giữ tay mẹ:
“Mẹ làm gì thế? Con chỉ rửa giúp vợ chút thôi…”
Nhưng bà gạt mạnh tay anh ra, mắt long lên:
“Câm mồm! Đàn ông đàn ang mà như thế này thì mất mặt. Tôi nói cho cô biết…” – bà chỉ thẳng vào mặt tôi – “Nếu cô còn để con trai tôi động tay vào việc nhà, thì đừng trách tôi tìm đứa khác biết làm vợ về thay chỗ cô!”
Tôi run rẩy, cổ họng nghẹn lại, không biết nên khóc hay nên cãi. Cả người tôi nóng bừng, tủi hờn dâng lên nghẹn ngào. Nhưng chồng tôi bất ngờ đứng chắn trước mặt tôi, dằn giọng:
“Mẹ quá đáng lắm rồi! Đây là vợ con, nhà này là của chúng con. Con tự nguyện làm, chẳng ai bắt ép. Nếu mẹ cứ coi thường vợ con như thế, thì từ nay mẹ đừng xen vào nữa!”
Cả căn nhà rơi vào tĩnh lặng căng thẳng đến ngột ngạt. Mẹ chồng tôi trừng mắt nhìn, hai bàn tay run lên vì tức giận. Tôi thì sững sờ, vừa đau vừa cảm động vì chồng dám đứng ra bảo vệ.
Nhưng tôi biết, từ giây phút ấy, mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu này đã rạn nứt đến mức khó hàn gắn.
Sau khi đập bát đĩa và to tiếng với tôi, mẹ chồng bỏ về ngay trong đêm, mặt hầm hầm, không thèm nhìn lại. Tôi ngồi thụp xuống bên đống mảnh vỡ, nước mắt cứ chảy ra không kìm được.
Sáng hôm sau, cả họ nhà chồng đã biết chuyện. Một vài bác, cô dì gọi điện tới trách tôi:
“Con dâu gì mà để mẹ già tức tối thế? Đàn ông mà làm việc đàn bà thì còn ra làm sao?”
Chiều đến, mẹ chồng dẫn theo hai bác gái, ba dì họp gia đình ngay tại phòng khách nhà tôi. Bà ngồi chính giữa, giọng gay gắt:
“Con trai tôi lấy vợ về để chăm lo nhà cửa, chứ không phải để làm ôsin cho vợ. Nó rửa bát một lần thì lần sau sẽ còn gì nữa? Nếu con bé này không thay đổi, thì tôi thề tôi sẽ cưới vợ khác cho nó, để nó có người biết điều hơn!”
Tôi cắn chặt môi đến bật máu, tay run run, chưa kịp mở miệng thì dì cả đã thêm lời:
“Mày còn trẻ, chưa con cái gì, nếu không biết điều thì mất chồng như chơi. Đàn ông thì có thiếu gì người muốn lấy?”
Từng lời như mũi dao xoáy vào tim. Tôi cố giữ bình tĩnh, nhưng cổ họng nghẹn ứ. Đúng lúc ấy, chồng tôi đi làm về, thấy cả họ đang vây quanh, mặt mày tái mét. Anh bước thẳng vào giữa, giọng lạnh lùng:
“Mẹ, con xin mẹ đừng kéo họ hàng vào chuyện riêng của vợ chồng con nữa. Vợ con không sai. Con rửa bát vì con muốn, không ai ép buộc. Nếu mẹ cứ khăng khăng coi việc san sẻ là nhục nhã, thì con xin nói thẳng: mẹ đang coi thường chính con trai mẹ!”
Cả phòng im bặt. Mấy dì nhìn nhau, không ai dám nói. Mẹ chồng tôi run lên vì tức, bà chỉ tay thẳng mặt tôi, giọng như hét:
“Được lắm! Vậy thì từ nay tôi coi như không có con dâu này trong nhà nữa!”
Nói xong, bà đứng phắt dậy bỏ đi, để lại một căn phòng ngột ngạt, mùi mồ hôi và căng thẳng còn đặc quánh trong không khí.
Tôi ngồi sụp xuống, đôi mắt đỏ hoe, vừa tủi nhục vừa hoang mang. Tôi biết trận chiến này mới chỉ bắt đầu – và tôi sẽ còn phải đối diện với những ngày tháng đầy sóng gió phía trước.