Nhà tôi có hai con — thằng cả giỏi giang, làm ăn lớn, còn con rể út thì lông bông, suốt ngày ở nhà, mở miệng ra là thấy “không việc, không tiền”.
Tôi và bà nhà nhiều lần thở dài:
“Đúng là con gái lấy chồng cũng như gieo hạt vào đất, gặp phải đất cằn thì khổ cả đời…”
Năm ngoái, tôi chia đất cho các con.
Hai mảnh thổ cư, một cho thằng cả, một cho con gái út.
Nhưng nghĩ lại, con rể chẳng làm được tích sự gì, nên tôi quyết để sổ đỏ đứng tên riêng con gái, còn không cho chàng rể dính dáng.
Anh ta chỉ cười, nói nhỏ:
“Con hiểu, bố mẹ lo cho em là phải.”
Tôi thở dài, trong lòng càng chán thêm — đàn ông gì mà yếu thế đến vậy.
Rồi đến một ngày, thằng cả bị vỡ nợ.
Nó ôm về khoản nợ vài tỷ, nhà cửa có nguy cơ bị siết.
Cả nhà hoảng loạn, tôi như người mất hồn.
Đúng lúc ấy, con rể — thằng mà tôi từng coi là “vô dụng” — bước vào.
Không nói nhiều, nó đặt trước mặt tôi va-li tiền mặt, đủ 500 triệu, giọng điềm tĩnh:
“Con không giúp được nhiều, nhưng tạm thời đủ cho anh trả bớt lãi và giữ sổ đỏ chưa bị xiết.”
Cả nhà chết lặng.
Tôi run run hỏi:
“Sao… con có số tiền lớn thế này?”
Nó chỉ cười nhạt, rồi nhìn thẳng vào tôi:
“Con dùng số tiền bố mẹ để riêng cho con gái bố — cái mảnh đất mà bố sợ con vô dụng không cho đứng tên — để bán đi mà có đấy ạ.”
Tôi sững sờ, bà nhà tôi òa khóc.
Còn nó nói thêm, giọng bình thản đến rợn người:
“Con định giữ lại căn nhà ấy cho vợ chồng con khi có con nhỏ… nhưng thôi, cứu anh trước đã. Con chỉ mong sau chuyện này, bố mẹ hiểu rằng — đàn ông không phải ai cũng thể hiện tình yêu bằng việc nói to, có người chọn cách lặng lẽ gánh vác.”
Nói rồi, nó đi.
Tôi nhìn theo bóng dáng gầy gò mà cổ họng nghẹn đắng — người từng bị mình khinh rẻ nhất, lại là đứa con thực sự đáng tự hào nhất trong nhà.
 
								 
								 
								 
								 
								