×
×

Tôi muốn xin lỗi, nhưng biết nói gì bây giờ? Năm năm – quá dài để hàn gắn, quá ngắn để quên.

Hai Tiếng “Chú Ơi”

Năm nay tôi bốn mươi. Ly hôn đã tròn năm năm.
Tôi tưởng thời gian đủ dài để xóa nhòa mọi ký ức, nhưng có những vết thương, càng chạm vào, càng thấm sâu như muối ngấm vào thịt.

Sáng nay, tôi ra chợ mua ít rau. Một việc bình thường đến mức chẳng ai nghĩ sẽ làm người ta khựng lại giữa dòng người đông đúc.
Nhưng khi thấy bóng dáng người phụ nữ cúi xuống sắp rau, mái tóc buộc gọn, chiếc áo khoác cũ sờn vai… tim tôi bỗng thắt lại.

Là cô ấy.
Là vợ cũ của tôi.
Là người đàn bà từng thức trắng bao đêm chờ tôi về trong men rượu và những dối trá.


Tôi đứng lặng. Năm năm rồi, cô vẫn vậy – gầy hơn, đen hơn, nhưng ánh mắt vẫn hiền. Bên cạnh là một bé gái, tầm sáu, bảy tuổi, mặc chiếc áo len cũ, đang phụ mẹ nhặt rau.
Con bé cười, lúm đồng tiền nhỏ xíu, hệt như tôi thuở nhỏ.

Khi ánh mắt nó bắt gặp tôi, nó khựng lại, rồi nép sau mẹ.
Tôi thấy đôi vai nhỏ run lên, rồi giọng nói trong trẻo vang lên khẽ khàng:

“Chú ơi, chú mua rau hả?”

Tôi chết lặng.
Chú ơi…

Hai tiếng ấy như xé toang thứ im lặng tôi vẫn cố vá suốt mấy năm qua.


Tôi cố nuốt khan.
“Ờ… chú mua. Cô… bán cho chú ít rau cải.”

Người phụ nữ ngẩng lên, ánh mắt chạm vào tôi. Một thoáng sững sờ, rồi bình thản đến tàn nhẫn.
“Anh khỏe không?” – cô hỏi, giọng nhỏ như sợ làm động gió.
Tôi gật đầu, không dám nhìn thẳng.
“Cũng… tạm ổn. Còn em với… con?”

Cô cười nhạt, không đáp, chỉ cúi xuống cân rau. Mớ rau xanh run rẩy trên bàn cân, hệt như lòng tôi lúc này.
Con bé lại ngẩng lên, nhìn tôi tò mò. “Mẹ ơi, chú này quen quen.”
Cô đặt tay lên vai con, khẽ nói: “Con nhặt rau cho mẹ đi.”
Rồi quay sang tôi, giọng vẫn nhẹ như gió:
“Con bé còn nhỏ, không nhớ gì đâu. Nó mới ba tuổi khi mình ly hôn mà.”

Tôi siết chặt túi nylon trong tay. Năm ngón tay run run. Mọi âm thanh xung quanh – tiếng gọi nhau, tiếng xe máy, tiếng mưa rơi trên mái tôn – bỗng tan đi, chỉ còn lại hai tiếng “chú ơi” vang trong đầu, buốt đến tận xương.


Năm năm trước, tôi là người ký đơn ly hôn trước.
Không vì hết yêu, mà vì quá kiêu hãnh để nhận ra mình sai.

Khi ấy, tôi đã mệt mỏi với một người vợ lúc nào cũng nhắc đến tiền sữa, tiền học, tiền nhà. Tôi nghĩ đời đàn ông cần tự do, cần “khoảng trời riêng”. Tôi say nắng cô kế toán trẻ ở công ty – dịu dàng, biết nũng nịu, không bao giờ cằn nhằn.
Và thế là tôi rời bỏ ngôi nhà nhỏ đầy tiếng khóc con.

Tôi ra đi nhẹ như người ta cởi áo.
Chỉ có cô ấy đứng trong hiên mưa, bế con, nói trong nghẹn ngào:

“Anh đi đi. Nhưng đừng để con gọi ai khác là ba.”

Tôi quay lưng. Không biết, câu nói ấy sẽ là sợi dây trói tôi suốt quãng đời còn lại.


Nhưng tình mới không kéo dài.
Khi tiền cạn, khi những đêm say chỉ còn tiếng thở dài, cô gái trẻ rời đi. Tôi ở lại với căn hộ trống, vài chai rượu và chiếc nhẫn cưới cũ trong ngăn tủ.
Mỗi lần say, tôi lại mở Facebook của vợ cũ, nhìn ảnh hai mẹ con, rồi lặng lẽ đóng lại.

Tôi từng định đến tìm họ. Nhưng mỗi lần nghĩ đến ánh mắt lạnh của cô, tôi lại thôi.
Tôi sợ – sợ thấy mình chỉ còn là người thừa trong cuộc sống họ.


Và hôm nay, giữa chợ rau đông người, tôi lại gặp.
Khoảnh khắc ấy, mọi thứ ùa về như cơn lũ.
Tôi muốn gọi “Con ơi”, nhưng cổ họng nghẹn ứ.
Tôi muốn xin lỗi, nhưng biết nói gì bây giờ? Năm năm – quá dài để hàn gắn, quá ngắn để quên.

Cô đưa túi rau, nói nhỏ:
“Ba nghìn. Cảm ơn anh.”
Tôi lấy tiền, cố nói gì đó, nhưng chỉ thốt ra được:
“Em… có cần gì giúp không?”
Cô cười, nhẹ mà đau:
“Không đâu. Em quen tự lo rồi. Anh giữ sức khỏe nhé.”

Rồi quay đi, cúi xuống sắp rau, như thể tôi chỉ là một người khách qua đường.


Tôi bước đi, mà chân nặng như mang đá.
Đến đầu ngõ, tôi quay lại – hai mẹ con vẫn ngồi đó, lẫn trong dòng người mua bán tấp nập.
Con bé lại cười, hồn nhiên, giơ mớ rau lên khoe mẹ.
Tôi nhìn mà nước mắt trào ra.
Tôi từng nghĩ mình có thể làm lại, nhưng giờ hiểu – có những điều khi mất đi, mãi mãi không trở lại.


Tối đó, tôi về nhà, mở túi rau ra. Mớ rau đã hơi héo, vài lá rách, nhưng tôi không nỡ bỏ. Tôi rửa sạch, nấu canh, ăn trong im lặng.
Mùi rau đơn giản mà làm sống dậy cả một quãng đời: những bữa cơm cô nấu, những tối con ngồi chờ tôi về, đôi tay nhỏ đút canh cho tôi khi tôi mệt.

Giờ thì, đứa trẻ ấy gọi tôi là “chú”.


Tôi ra ban công, nhìn xuống phố. Dưới kia, ánh đèn vàng hắt lên mặt đường ướt.
Năm năm – tôi có tất cả: tiền, công việc, sự tự do.
Chỉ mất một thứ – nhưng là thứ duy nhất đáng giữ.

Tôi ước được quay lại buổi chiều mưa năm ấy, không ký vào tờ giấy ly hôn, không bước đi trong kiêu hãnh rỗng tuếch.
Nhưng đời không có giá như.

Giờ đây, tôi chỉ còn một cách để sống – là sống tốt, sống tử tế, sống sao cho khi vô tình gặp lại, đứa trẻ ấy sẽ không sợ tôi nữa.
Dù nó vẫn gọi tôi là “chú”.


Có những sai lầm không thể sửa.
Chỉ có thể sống để chuộc lại, bằng tất cả yêu thương –
Ngay cả khi người ta chẳng còn cần đến nó nữa.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News