×
×

Tôi chưa kịp trả lời, chưa kịp bận tâm đến sự th//ù đị/ch của Thảo, thì một âm thanh cọt kẹt yếu ớt vang lên từ phía sau tấm rèm.

Ly Hôn 6 Năm, Tôi Bất Ngờ Gặp Lại Mẹ Vợ Cũ Trước Cổng, Ai Ngờ Cảnh Tượng Trong Nhà Khiến Tôi Run Rẩy

Chương 1: Cuộc Gặp Vô Tình

Sáu năm. Sáu năm kể từ cái ngày tôi và Thảo ký vào tờ đơn ly hôn. Sáu năm đủ để thay đổi vận mệnh của một con người. Với tôi, Cường, sáu năm là quãng thời gian từ một gã chồng vô tâm, mải chơi trở thành Giám đốc Marketing của một công ty đang lên. Tôi có sự nghiệp, có vợ mới hiểu chuyện, và một cuộc sống mà tôi tự cho là viên mãn.

Tôi vẫn nhớ như in lý do ly hôn. Thảo muốn một người chồng biết san sẻ gánh nặng tài chính và gia đình. Tôi lại ham vui, cho rằng vài đồng lương còm cõi của Thảo không đáng để cô ấy cằn nhằn. Đỉnh điểm là những lời qua tiếng lại đầy cay nghiệt giữa tôi và mẹ vợ – Bà Loan. Bà cho rằng tôi không xứng đáng với con gái bà, và tôi thì thấy bà quá khó tính, cổ hủ. Chúng tôi chia tay, không một lời chúc phúc, không một lời níu kéo.

Chiều hôm ấy, tôi đang lái xe về vùng ngoại ô để gặp đối tác thì bất ngờ tắc đường. Tôi quyết định đi đường tắt qua khu tập thể cũ kỹ, nơi Thảo và mẹ cô ấy từng sống. Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ những bức tường xám xịt, ẩm thấp. Bất chợt, một bóng người lọt vào tầm mắt tôi, khiến tim tôi lỡ một nhịp.

Đó là Bà Loan.

Bà không còn dáng vẻ nghiêm nghị, kiêu hãnh ngày nào. Mái tóc bạc đi một nửa, lưng còng hẳn, đang lúi húi xách một chiếc túi ni lông đựng đầy rau củ và vỏ chai nhựa. Quần áo bà cũ kỹ, nhàu nát, khuôn mặt khắc khổ, tiều tụy đến mức tôi suýt không nhận ra.

Tôi tấp xe vào lề, định bụng sẽ tránh mặt. Nhưng Bà Loan đã nhìn thấy tôi. Đôi mắt mệt mỏi của bà mở to hơn một chút, có chút bàng hoàng, rồi lại nhanh chóng trở về trạng thái buồn bã.

“Cường… đấy à?” Giọng bà khàn đi.

Tôi gượng gạo bước ra khỏi xe. “Dạ, con chào bác.”

Bà Loan đặt túi đồ xuống, thở dốc. “Bác cứ nghĩ là nhìn nhầm. Con… dạo này sống tốt không?”

“Dạ, con ổn. Bác… có vẻ hơi yếu?” Tôi hỏi, giọng khô khốc.

Bà Loan chỉ lắc đầu. “Tuổi già mà con. Thôi, may quá gặp con ở đây. Con vào nhà uống chén nước rồi đi.”

Tôi bất ngờ. Lời mời của bà không còn sự lạnh nhạt, cảnh giác như xưa, mà chất chứa một điều gì đó rất nặng nề, gần như là sự van nài. Tôi cảm thấy có lỗi và tò mò không cưỡng lại được.

“Dạ, vậy con xin phép…”

Chương 2: Lời Cảnh Báo Trước Cánh Cửa

Tôi đi theo Bà Loan vào sâu bên trong khu nhà. Căn phòng cũ kỹ, lọt thỏm giữa những căn khác, cửa gỗ đã bạc màu và gỉ sét. Mùi ẩm mốc và mùi thuốc lá thoang thoảng.

Bà Loan đưa chìa khóa lên tra vào ổ, nhưng rồi bất chợt dừng lại. Bà quay người, đối diện với tôi, ánh mắt phức tạp, vừa có sự e dè vừa có sự kiên quyết.

“Cường này,” bà khẽ nói, “Sáu năm rồi. Mẹ con Thảo đã sống khác rồi. Con vào rồi thì… đừng trách mẹ và Thảo. Mọi chuyện… đều là do số phận. Con hứa với bác, con không được làm ồn, cũng không được buông lời nặng nhẹ với Thảo nhé.”

Lòng tôi dấy lên một cảm giác bất an khó tả. Phải chăng Thảo đã tái hôn với một người đàn ông giàu có? Hay cô ấy đã sa cơ lỡ vận đến mức này? Sự tò mò trong tôi đã bị thay thế bằng một linh cảm xấu. Tôi khẽ gật đầu, cố trấn tĩnh.

Bà Loan hít một hơi sâu, rồi vặn khóa.

CÁNH CỬA MỞ RA.

Chương 3: Cảnh Tượng Run Rẩy

Tôi bước vào. Căn nhà nhỏ, chỉ khoảng mười lăm mét vuông, được chia đôi bởi một tấm rèm vải cũ kỹ. Ánh đèn vàng yếu ớt từ góc bếp hắt ra không đủ làm sáng cả căn phòng, nhưng đủ để tôi nhìn thấy rõ ràng mọi thứ.

Trong góc bếp, một người phụ nữ gầy gò, tóc tai rối bời, đang loay hoay với một nồi cháo. Lưng áo sơ mi cũ mèm dính vào vai gầy guộc.

“Thảo…” Tôi thốt lên.

Cô ấy quay lại. Gương mặt Thảo, người vợ cũ xinh đẹp, rạng rỡ của tôi, giờ đây hốc hác, nhợt nhạt, dưới mắt là quầng thâm sâu hoắm. Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt mệt mỏi và đề phòng, không một chút cảm xúc cũ.

“Anh đến đây làm gì?” Giọng Thảo khàn đặc, đầy vẻ mệt mỏi. “Mẹ, sao mẹ lại cho anh ta vào?”

“Mẹ gặp nó ở cổng, nó…” Bà Loan ấp úng.

Tôi chưa kịp trả lời, chưa kịp bận tâm đến sự thù địch của Thảo, thì một âm thanh cọt kẹt yếu ớt vang lên từ phía sau tấm rèm.

Tôi nhìn về phía âm thanh đó.

Ngay bên cạnh chiếc giường đơn kê sát tường, một cậu bé đang ngồi trên một chiếc xe lăn cũ kỹ. Chiếc xe lăn dành cho trẻ em, có vẻ đã được dùng rất lâu. Cậu bé khoảng 5-6 tuổi, gầy gò nhưng có một đôi mắt to tròn, sáng rực. Cậu bé đang dùng đôi bàn tay nhỏ bé, gầy guộc, cố gắng bóc vỏ một củ khoai lang luộc.

Nhưng điều khiến cả cơ thể tôi run rẩy, khiến máu trong huyết quản như đông lại, chính là khuôn mặt của đứa bé.

Khuôn mặt đó. Chiếc cằm nhọn, cái mũi cao, đặc biệt là vệt tàn nhang mờ mờ trên má trái… đó chính là những đặc điểm tôi từng thấy mỗi sáng khi soi gương. Thằng bé là bản sao thu nhỏ của tôi, không thể lẫn đi đâu được.

Tôi lảo đảo lùi lại một bước, cảm giác như có hàng ngàn mũi kim châm vào lồng ngực.

“Bảo…” Thảo khẽ gọi tên con.

Tôi cố gắng phát ra tiếng, nhưng cổ họng nghẹn ứ. “Thảo… thằng bé…”

Bà Loan bật khóc. Bà gục xuống góc nhà, che mặt. “Nó là… con trai con, Cường. Tên là Bảo. Thảo sinh nó ngay sau khi hai đứa ly hôn.”

Tôi sững sờ. Sáu năm… thằng bé đúng 6 tuổi.

Chương 4: Sự Thật Đau Đớn Và Lời Hứa Muộn Màng

Tôi tiến lại gần chiếc xe lăn, quỳ sụp xuống. Cậu bé ngước đôi mắt tròn xoe lên nhìn tôi, gương mặt ngây thơ, nhưng không có sự sợ hãi.

“Chú là ai?” Bảo hỏi, giọng nói yếu ớt.

“Bố… Bố là bố của con,” tôi thầm thì, nước mắt giàn giụa.

Thảo quay đi, dựa vào tường, che giấu sự yếu đuối. Bà Loan cố nén tiếng khóc, kể lại mọi chuyện.

“Thằng bé sinh ra đã không may mắn. Tình trạng bệnh tật của nó… khá nặng. Sau khi ly hôn, Thảo không muốn nói với con. Nó sợ con không chấp nhận, sợ con lại bỏ rơi mẹ con nó lần nữa, sợ con coi đây là gánh nặng. Nó bảo thà một mình nuôi con còn hơn.”

Tôi nhìn Thảo. Cô ấy không còn là người phụ nữ hay cằn nhằn, ham mua sắm ngày xưa. Cô ấy là một người mẹ. Cô ấy đã gánh chịu tất cả: bệnh tật, nghèo khó, và căn bệnh riêng của mình (tôi nhận ra Thảo đang bị bệnh đường hô hấp nặng, có lẽ là do làm việc quá sức).

Cảnh tượng này, sự thật này, mới chính là thứ khiến tôi run rẩy.

Tôi run rẩy vì thấy sự hy sinh thầm lặng, sự chịu đựng đến kiệt quệ của hai người phụ nữ này. Tôi run rẩy vì sự vô trách nhiệm của chính mình, vì đã sống trong xa hoa, trong khi máu mủ của mình phải chịu khổ. Tôi run rẩy vì nhận ra rằng sự lạnh lùng của Bà Loan ngày xưa, sự kiên quyết của Thảo bây giờ, đều là một lớp vỏ bảo vệ yếu ớt cho đứa con trai đang cần cả thế giới này yêu thương.

Tôi ôm lấy Bảo, hơi thở của thằng bé mỏng manh và nóng hổi. Mùi mồ hôi, mùi thuốc men và mùi cháo quyện vào nhau, đánh thức tất cả tình phụ tử bị chôn vùi bấy lâu.

Tôi ngước nhìn Thảo và Bà Loan, hít một hơi thật sâu.

“Thảo, bác Loan… Con xin lỗi. Con đã là một người chồng tồi, một người con rể tồi. Nhưng từ giờ, con sẽ không trốn tránh nữa. Con sẽ làm mọi thứ để Bảo được chữa trị tốt nhất. Dù chúng ta không thể quay lại, con hứa, con sẽ không bao giờ bỏ rơi mẹ con Thảo và Bảo nữa.”

Bà Loan gật đầu trong nước mắt. Thảo vẫn im lặng, nhưng bàn tay cô ấy đang run lên, nắm chặt mép áo, như một sự đồng ý đầy miễn cưỡng và tuyệt vọng.

Tôi biết, con đường hàn gắn sẽ rất dài, nhưng giây phút này, tôi đã tìm lại được điều mà sáu năm qua tôi đánh mất: Trách nhiệm và tình yêu thương vô điều kiện. Cảnh tượng run rẩy ấy sẽ là vết sẹo khắc sâu, nhắc nhở tôi về gánh nặng mà tôi phải gánh vác suốt phần đời còn lại.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News