Tôi chưa kịp thở phào sau một ngày làm việc mệt nhoài thì tiếng xe máy ngoài cổng vang lên. Nhìn ra, anh họ từ thành phố vừa dừng xe, tay xách túi quà to tướng, nụ cười rạng rỡ. Tôi mỉm cười: lâu rồi anh ấy mới về thăm gia đình.
“Chào chị dâu! Chị khỏe không?” Anh cười tươi, tay siết tay tôi.
Mẹ chồng tôi, người vốn nghiêm nghị, cũng bước ra, khuôn mặt hiện rõ vẻ hân hoan. “Ôi, lâu quá mới gặp cháu. Vào nhà, uống nước đi đã.”
Tôi thở phào. Bầu không khí gia đình ấm áp, vui vẻ. Thế nhưng, ánh mắt anh họ thoáng một tia gì đó khiến tôi hơi nhíu mày, nhưng tôi bỏ qua. Chắc chỉ là mệt mỏi sau chuyến đi đường dài.

Bắt đầu cảm giác bất an
Chỉ vài giờ sau, mẹ chồng gợi ý:
“Mai con làm 10 món hải sản để thiết đãi anh họ nhé. Anh ấy từ thành phố về, lâu không gặp, phải chiêu đãi chút mới đúng lễ.”
Tôi ngẩn người. “Dạ… nhưng mẹ… tôi mới về, chưa kịp đi chợ, hôm nay lương còn chưa rảnh nữa.”
Bà mỉm cười hiền: “Không sao, tự con lo liệu. Biết đâu anh ấy bận công việc, hôm nay ghé đây là cơ hội gặp cả nhà.”
Tôi cắn môi, không cãi. Trong lòng, nỗi nghi ngờ bắt đầu hình thành. Anh họ về thăm gia đình… mà sao ngay lập tức đề cập đến hải sản? 10 món hải sản? Thật sự, tôi chưa từng thấy ai nhiệt tình với việc ăn uống đến vậy.
Khi nghi ngờ trở thành chắc chắn
Ngày hôm sau, tôi đi chợ sớm, mua từng loại hải sản, cẩn thận chọn lựa tươi ngon nhất. Cá, mực, tôm, cua, sò… tất cả đều được tôi chuẩn bị chu đáo. Trong lòng, tôi vẫn tự nhủ: “Chắc chỉ là anh ấy về thăm. Không nên nghi ngờ.”
Nhưng khi anh họ xuất hiện buổi chiều, tay bắt tay mẹ chồng, nụ cười rạng rỡ… tôi nhận ra ngay ánh mắt anh ấy. Không còn là niềm vui khi gặp người thân nữa. Nó sắc bén, dò xét, tính toán.
Tôi bắt đầu để ý những chi tiết nhỏ:
Anh ấy hỏi thăm từng món ăn, nhưng không thực sự quan tâm, chỉ muốn biết tôi tốn bao nhiêu tiền, chuẩn bị bao nhiêu công sức.
Khi mẹ chồng nhắc về túi quà, anh ấy chỉ nhìn nhẹ rồi lắc đầu: “À, thôi, chả cần đâu.”
Một cảm giác bất an dâng lên. Tôi nhớ đến lời mẹ tôi từng dặn:
“Đừng bao giờ quá dễ tin họ hàng ở thành phố. Nhiều người về thăm không phải để gặp con, mà để… lấy lợi.”
Tôi nuốt nước bọt, bắt đầu quan sát kỹ.
Âm thầm chuẩn bị
Khi mẹ chồng bảo tôi bày biện từng món, tôi im lặng. Trong đầu, tôi lập kế hoạch: “Nếu anh ta thực sự chỉ về để vơ vét, tôi sẽ để anh ấy tự lộ mặt.”
Tôi quyết định không làm ồn, không cảnh cáo, chỉ chuẩn bị mọi thứ thật bình thường, nhưng có vài “chi tiết tinh tế” mà chỉ anh ta mới nhận ra.
Mỗi món hải sản đều được xếp theo thứ tự… giá trị cao dần, nhưng món đắt nhất lại được đặt ở vị trí… cực khó lấy.
Trên bàn, tôi để một tờ giấy ghi giá từng món, giả vờ như ghi chú riêng cho mình.
Một số món tươi sống đặc biệt, nhưng tôi đã “ẩn ý” để ánh mắt anh ta nhìn vào là lộ ra mức chi phí… cao đến chóng mặt.
Tôi không nói gì. Chỉ âm thầm quan sát.
Đến bữa tối – cú twist âm thầm
Bữa ăn bắt đầu. Anh họ ngồi vào bàn, mắt dán vào từng món. Khi thấy tờ giấy ghi giá, anh hơi nhíu mày, nhưng vẫn gắng tỏ ra bình thường.
Mẹ chồng nâng ly:
“Cả nhà mình chúc anh về thăm, lâu lắm rồi.”
Anh họ mỉm cười, nâng ly. Nhưng tay anh hơi run. Tôi nhận ra ánh mắt anh lướt qua tờ giấy ghi giá.
Bất ngờ, tôi cười khẽ:
“Anh xem món tôm hùm này kìa, giá gần bằng cả tuần lương em. Không biết anh có thể gắp được không?”
Mặt anh tái đi. Ánh mắt nhìn mẹ chồng, nhìn tôi, nhưng không dám nói gì. Anh hiểu rằng mọi chi tiết anh nghĩ là âm thầm, giờ đã bị lộ.
Mẹ chồng nhún vai, nụ cười hiền:
“Anh đừng lo, con dâu em chỉ ghi để tính chi phí thôi. Chứ anh không phải trả gì đâu.”
Nhưng anh họ không nghe thấy lời đó. Anh sợ hãi nhìn vào từng món, ánh mắt lộ rõ: tiền bạc, mặt mũi, sĩ diện… tất cả bị đặt dưới sự quan sát tinh tế của tôi.
Hậu quả
Chỉ vài phút sau, anh họ bắt đầu bối rối, cố gắng ăn nhanh, nhưng từng hành động đều khiến mẹ chồng, tôi nhận ra: anh đang tính toán “làm sao để lấy được lợi”.
Tôi nở nụ cười nhạt, tiếp tục mời từng món. Một lát sau, anh ho nhẹ:
“Ơ… tôi… tôi quên mất còn việc bận ở thành phố. Tôi… tôi về trước nhé.”
Và anh ta đứng dậy, lúng túng, bỏ lại nửa bàn hải sản còn nguyên.
Mẹ chồng tôi nhìn tôi, nháy mắt:
“Con làm đúng. Anh ấy phải tự lộ bản chất.”
Tôi bật cười. Không một lời phàn nàn, không ồn ào. Mọi thứ diễn ra âm thầm nhưng hiệu quả tuyệt đối.
Kết
Tối hôm đó, khi dọn dẹp bàn ăn, tôi nhìn lại từng món hải sản. Mọi thứ hoàn hảo, tươm tất… nhưng món quan trọng nhất là bài học về sự tinh tế, bình tĩnh và khả năng quan sát.
Âm thầm, tôi đã khiến anh họ tự bẽ mặt, phải bỏ về mà không dám làm gì. Tôi hiểu ra một điều:
Đôi khi, chiến thắng không cần to tiếng, mà chỉ cần khôn ngoan, quan sát và để người khác tự lộ bản chất.
Mẹ chồng nhìn tôi, nụ cười hiền hậu:
“Con đã trưởng thành. Đây mới là bài học của gia đình.”
Tôi gật đầu, trong lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn. 10 món hải sản không chỉ là bữa tối, mà còn là cú twist âm thầm khiến kẻ xấu mất mặt và rút lui, và tôi đã làm được điều đó.