Dưới ánh nắng vàng vọt của buổi chiều thu miền núi, làng Bản Cũ nằm nép mình bên sườn đồi, nơi những con đường đất đỏ ngoằn ngoèo dẫn đến những ngôi nhà sàn đơn sơ. Lan, cô gái 26 tuổi, sinh ra và lớn lên ở đây. Cô không phải là vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành – khuôn mặt tròn trịa, làn da rám nắng từ những ngày làm đồng, và nụ cười e thẹn lộ hàm răng hơi khấp khểnh. Học vấn của Lan dừng ở cấp ba, sau đó cô ở nhà giúp cha mẹ chăn nuôi và bán hàng tạp hóa nhỏ. Gia đình cô bình thường như bao nhà khác trong làng: vài con gà, mấy sào ruộng, và những bữa cơm đạm bạc với rau rừng. Thế mà, Lan sắp lấy chồng – một chàng trai thành phố tên Minh, con trai duy nhất của ông Chủ tịch tỉnh, người nắm quyền hành lớn, sống trong biệt thự sang trọng với xe hơi bóng loáng và những mối quan hệ quyền lực.
Tin đồn lan truyền khắp bản thôn như lửa cháy rừng. “Con Lan bỏ bùa thằng Minh rồi!” – bà con thì thầm sau lưng. Làm sao một cô gái quê kiểng như Lan lại “câu” được chàng trai thành đạt, học hành ở nước ngoài, lái xe sang về làng hỏi cưới? Minh, 28 tuổi, cao ráo, lịch lãm, với công việc ở văn phòng tỉnh ủy, đáng lẽ phải lấy con gái nhà giàu hoặc quan chức. Thế mà anh mê mẩn Lan, thường xuyên lái xe về làng, ngồi hàng giờ dưới hiên nhà sàn nói chuyện với cô. Dân làng lắc đầu: “Chắc nó dùng bùa ngải dân tộc, mê muội thằng bé nhà người ta. Nhà nó nghèo thế, học thức thế, nhan sắc thế, lấy gì mà giữ chân?” Có người còn kể, họ thấy Lan lén lút hái lá rừng về sắc nước, chắc để bỏ vào đồ ăn của Minh. Tin đồn càng lúc càng độc địa, đến mức cha mẹ Lan phải đóng cửa nhà, tránh mặt hàng xóm.
Minh không quan tâm đến lời ra tiếng vào. Anh gặp Lan lần đầu cách đây hai năm, khi về làng công tác khảo sát dự án đường sá. Lan lúc đó đang giúp dân làng sửa chữa cầu treo sau cơn lũ. Họ nói chuyện, rồi dần dần Minh nhận ra ở Lan một sức sống mạnh mẽ, một sự chân thành hiếm có giữa chốn thành thị giả tạo. Anh theo đuổi cô, tặng quà giản dị như sách vở hay hạt giống cây trồng. Lan ban đầu ngại ngùng, nhưng dần bị cuốn hút bởi sự chân thật của Minh – anh không khoe khoang, mà hay kể về những áp lực từ gia đình, về nỗi cô đơn giữa thành phố đông đúc. Họ yêu nhau lặng lẽ, qua những cuộc gọi video và những chuyến Minh về làng. Khi Minh ngỏ lời cưới, Lan đồng ý, dù biết sẽ đối mặt với bao dị nghị.
Ngày cưới diễn ra giản dị theo phong tục miền núi, nhưng nhà trai vẫn làm lớn: xe hơi xếp hàng dài, sính lễ chất đầy sân nhà Lan. Dân làng tụ tập đông đúc, phần vì tò mò, phần vì muốn chứng kiến “cô dâu bỏ bùa” sẽ thế nào. Không khí căng thẳng, tiếng xì xào không ngớt: “Xem kìa, thằng Minh mặt mũi ngẩn ngơ, chắc bị bùa nặng rồi.” Cha mẹ Minh, ông bà Chủ tịch, ngồi nghiêm nghị, nhưng ánh mắt ông Chủ tịch thoáng vẻ lạ lùng, như đang chờ đợi điều gì.
Theo tục lệ, trước khi rước dâu, nhà trai mở tráp sính lễ cuối cùng – một chiếc hộp gỗ lớn, được khóa kỹ, đặt giữa sân. Đây là “món quà đặc biệt” từ nhà trai, như lời Minh nói. Dân làng chen chúc, háo hức chờ xem bên trong là vàng bạc, tiền đô hay trang sức đắt giá – thứ sẽ chứng minh “bùa ngải” của Lan mạnh đến cỡ nào. Ông trưởng thôn, đại diện làng, được mời mở khóa. Tiếng thì thầm im bặt khi nắp hộp bật mở.
Bên trong không phải vàng bạc lấp lánh, không phải tiền mặt chất đống. Đó là một tập tài liệu cũ kỹ, kèm theo một chiếc USB và vài bức ảnh ố vàng. Ông trưởng thôn cầm lên, giọng run run đọc to bức thư đầu tiên: “Kính gửi dân làng Bản Cũ…” Bức thư được viết tay, chữ ký của ông Chủ tịch tỉnh ở cuối. Nội dung khiến cả sân im phăng phắc.
Hóa ra, cách đây 15 năm, khi ông Chủ tịch còn là một cán bộ trẻ về làng công tác, ông đã vướng vào một vụ tai nạn nghiêm trọng: xe jeep của ông lao xuống vực trong cơn mưa lũ, ông bị thương nặng, mất máu nhiều. Lúc đó, làng Bản Cũ đang cô lập vì lũ, không có đường cứu viện. Lan, khi ấy mới 11 tuổi, đã liều mình bơi qua dòng nước xiết để mang theo túi máu dự phòng từ trạm y tế làng – túi máu do chính cô bé hiến trước đó trong chương trình tình nguyện. Không chỉ cứu ông, Lan còn dẫn đường cho dân làng kéo ông lên, chăm sóc suốt đêm. Ông Chủ tịch sống sót, nhưng vụ việc được giữ kín vì lý do an toàn chính trị – ông không muốn lộ thông tin cá nhân. Minh, con trai ông, lớn lên với câu chuyện về “cô bé anh hùng” mà cha kể, và khi về làng công tác, anh nhận ra Lan qua vết sẹo cũ trên tay cô – vết thương từ lần bơi lội ấy.
Nhưng twist thực sự nằm ở phần sau bức thư: Ông Chủ tịch tiết lộ rằng, sau vụ cứu mạng, ông đã âm thầm hỗ trợ làng qua các dự án, nhưng chính Lan là người từ chối mọi đặc ân. Cô chọn sống bình thường, không kể công với ai, thậm chí giấu cả cha mẹ. Minh tìm đến Lan không phải vì “bị bùa”, mà vì anh đã tìm kiếm cô suốt nhiều năm, qua hồ sơ cũ của cha. Tình yêu của họ bắt đầu từ lòng biết ơn, nhưng sâu sắc hơn vì tính cách khiêm tốn của Lan. Chiếc USB chứa video từ camera cũ của xe jeep, ghi lại khoảnh khắc Lan bé nhỏ lao vào dòng lũ, hét gọi dân làng cứu người.
Cả sân chết lặng. Những khuôn mặt từng xì xào giờ cúi gằm, xấu hổ. Bà con làng nhận ra, “cô dâu bỏ bùa” hóa ra là vị cứu tinh thầm lặng của chính làng mình – người đã cứu mạng cán bộ lớn, gián tiếp mang về bao dự án đường sá, trường học. Ông trưởng thôn run rẩy đặt tài liệu xuống, nước mắt lăn dài. Minh bước đến ôm Lan, thì thầm: “Em không cần bùa ngải, em chính là phép màu của anh.” Tiếng vỗ tay vang lên chậm rãi, rồi bùng nổ, xóa tan mọi dị nghị. Làng Bản Cũ từ nay thay đổi, không còn tin đồn, chỉ còn câu chuyện về cô gái bình thường với trái tim anh hùng.