1. VẾT XƯỚC
Bố tôi năm nay bảy mươi hai tuổi.
Tay ông dạo này hay run, trí nhớ cũng chập chờn. Bác sĩ nói đó là dấu hiệu Parkinson nhẹ, không đáng lo nếu chăm sóc tốt.
Hôm ấy, ông chỉ muốn giúp tôi kéo cái thùng rác để tôi đưa xe vào bãi. Một việc nhỏ xíu. Một hành động tử tế, như cả đời ông vẫn thế.
Nhưng rồi ông loạng choạng.
Cái thùng rác lệch hướng.
Và góc kim loại của nó cà vào thân chiếc xe hơi Mercedes bóng loáng của hàng xóm.
Tiếng “két” dài như cào thẳng vào tim tôi.
Tôi quay phắt lại.
Bố đứng bất động, mặt tái đi, đôi mắt hoảng loạn như một đứa trẻ vừa làm hỏng món đồ chơi của ai đó.
“Lan… Ba xin lỗi… Ba chỉ muốn dọn đường cho con…” – giọng ông run rẩy.
Tôi siết tay ông.
“Không sao đâu ba. Chỉ là vết xước thôi mà. Để con nói chuyện với chú ấy.”
Ước gì mọi chuyện chỉ dừng ở đó.
Nhưng đúng lúc ấy, chồng tôi – Huy – từ toà nhà bước ra.
Và cuộc đời tôi rẽ sang hướng khác.

2. CUỘC NỔI GIẬN TRƯỚC SÂN CHUNG CƯ
Huy là người rất sợ mất mặt, rất sợ tiền đội nón ra đi, và đặc biệt… rất sợ ai đó làm ảnh hưởng đến “thể diện đàn ông” của anh ta.
Khi nhìn thấy vết xước dài trên chiếc xe đen bóng, mắt Huy trợn trừng.
“CÁI GÌ ĐÂY?!” – anh ta quát vào mặt tôi.
Tôi vừa mở miệng:
“Ba lỡ tay—”
Huy đã lao thẳng đến chỗ bố tôi.
“Ông làm cái gì vậy hả? ÔNG CÓ BIẾT CÁI XE NÀY BAO NHIÊU TIỀN KHÔNG?!”
Giọng anh ta vang cả sân chung cư.
Cư dân trong toà nhà dừng lại. Cả chục ánh mắt nhìn về phía chúng tôi.
Bố tôi giật mình, lùi lại một bước.
“Ba… lỡ tay…” ông nói khẽ.
Và Huy hét lên câu khiến tim tôi đau nhói:
“LỠ TAY? ÔNG ĐỒ NGU! Già rồi mà còn phá hoại!”
Tôi nghe thấy tiếng xì xào của cư dân.
Người ta nhìn bố tôi như một kẻ phạm lỗi.
Mà người sỉ nhục ông… lại là con rể.
Mặt bố tôi đỏ bừng rồi chuyển sang tái xanh.
Ông cúi gục đầu, vai run nhẹ.
Tôi không còn chịu nổi nữa.
3. CHỦ XE BƯỚC TỚI
Đúng lúc ấy, anh Việt, chủ chiếc Mercedes, vừa đi siêu thị về, trên tay còn xách túi đồ.
“Có chuyện gì vậy?” – anh hỏi.
Huy lập tức chạy đến, giọng hằn học:
“Xe của anh bị ông già này cà một đường dài! Anh xem đi! Mấy trăm triệu chứ ít gì!”
Anh Việt cúi xuống nhìn vết xước.
Rồi… anh bật cười nhẹ.
“Ơ, có tí xíu thôi mà. Mấy cái này đánh bóng 15–20 phút là hết. Không có gì đâu.”
Huy trố mắt:
“Ý anh là… không sao?”
“Không sao thiệt.” – anh Việt nhún vai. – “Đồ vật thì coi vậy chứ sửa được mà. Bác lớn tuổi rồi, bác làm vậy chắc bác lo lắm?”
Tôi nhìn sang bố. Ông cố gượng cười, nhưng đôi mắt vẫn đỏ hoe.
Huy thì nghẹn họng.
Toàn bộ sân chung cư… như nuốt sạch cái oai của anh ta.
4. SAU KHI MỌI NGƯỜI ĐI
Ai nấy giải tán.
Anh Việt vỗ vai bố tôi, nói:
“Bác đừng lo. Xe thì sửa được. Người mới quan trọng.”
Bố tôi khẽ gật đầu, nước mắt lấp lánh.
Nhưng Huy thì vẫn chưa nguôi.
“Em nghĩ nó dễ vậy sao?” – Huy gằn giọng với tôi. – “Lỡ mai ảnh đổi ý đòi tiền thì sao? Anh phải gánh! Anh xấu mặt với cả khu rồi!”
Tôi nhìn thẳng vào anh ta:
“Anh xấu mặt không phải vì vết xước. Anh xấu mặt vì đã sỉ nhục ba em.”
Huy sững lại một giây.
Nhưng cái bản ngã to đùng của anh ta khiến anh ta bật lại ngay:
“Ông ta làm sai thì tôi nói! Có gì mà em bênh?”
Tôi nói chậm, rõ từng chữ:
“Anh đã la hét, làm nhục một ông già bảy mươi tuổi – là ba em. Ngay giữa chỗ đông người.”
Huy gằn giọng:
“Rồi sao?”
Tới đó… trái tim tôi rơi xuống vực.
5. BUỔI TỐI ĐIỀU KHÔNG AI MUỐN NÓI
Tối hôm đó, Huy vào phòng đóng sầm cửa.
Tôi pha tách trà gừng cho bố. Ông ngồi lặng lẽ, ánh mắt xa xăm.
“Lan…” – ông nói khẽ – “hay để ba chuyển về quê sống. Ba ở đây… phiền con.”
“Tại sao ba nói vậy?” – tôi nghẹn giọng.
“Vì ba già rồi. Tay chân vụng về. Ba không muốn là gánh nặng cho vợ chồng con.”
Tôi nắm chặt tay ông.
“Ba không phải gánh nặng. Người khiến ba cảm thấy như vậy… không phải là con.”
Ông nhìn tôi thật lâu, như cố tìm điều gì đó.
“Lan à…” – ông nói – “đàn ông mà coi thường người già, coi tiền quan trọng hơn lòng người… thì con nên suy nghĩ lại.”
Tôi im lặng.
Nhưng trong lòng, một cánh cửa đã đóng lại.
6. TIN NHẮN LÚC NỬA ĐÊM
Lúc gần 12 giờ đêm, anh Việt nhắn tin:
“Bác gái và bác trai ổn chứ em?
Xe anh đánh bóng rồi, hết sạch. Đừng lo gì nữa.”
Tôi gửi ảnh cho Huy xem.
Anh ta nhìn thoáng qua rồi nói đúng một câu:
“Chắc nó muốn gây thiện cảm để xin tiền gì đó.”
Tôi đáp:
“Không phải ai cũng như anh.”
Huy ngẩng lên, mặt tối sầm:
“Ý em là gì?”
Lần đầu tiên trong 12 năm hôn nhân, tôi không né tránh nữa.
“Ý em là anh ích kỷ. Anh coi tiền hơn tình. Anh coi sĩ diện hơn ba em.”
Huy đứng bật dậy:
“Em hỗn quá rồi Lan! Em dám nói vậy với chồng hả?”
Tôi nhìn thẳng vào anh ta:
“Đúng. Tại vì đó là sự thật.”
7. QUYẾT ĐỊNH CỦA TÔI
Sáng hôm sau, tôi kéo vali dưới gầm giường ra.
Không phải vali của ba tôi.
Mà là… của chính tôi.
Huy bước ra khỏi phòng, mặt cau có:
“Em làm gì vậy?”
“Tôi dọn đồ.” – tôi nói bình tĩnh. – “Tôi đưa ba đi thuê căn hộ khác sống tạm. Và tôi… cần thời gian.”
“Lan, em điên rồi hả? Chỉ vì cái VẾT XƯỚC mà đòi bỏ nhà đi?”
Tôi lắc đầu:
“Không phải vì vết xước.
Mà vì cách anh đối xử với ba tôi.
Và với tôi.”
Huy túm tay tôi:
“ĐỪNG CÓ LÀM LOẠN!”
Tôi gạt tay anh ta ra, mắt lạnh:
“Không phải tôi làm loạn. Mà là tôi tỉnh ra.”
Huy đứng sững, không nói được gì.
Tôi kéo vali, đỡ ba đứng dậy, và rời căn hộ đó… như bước ra khỏi một cuộc đời sai lầm.
8. BA THÁNG SAU
Tôi và ba sống trong căn hộ nhỏ thuê theo tháng.
Không sang. Không rộng.
Nhưng bình yên.
Ba tôi ăn được, ngủ được.
Ông hay bảo:
“Ở với con… ba thấy lòng nhẹ.”
Còn Huy?
Gọi cho tôi đúng ba lần.
Lần nào cũng nói:
“Em nghĩ kỹ lại đi.”
“Anh cũng vì lo cho gia đình thôi.”
“Đàn ông nóng tí thì có sao?”
Không lần nào… anh ta xin lỗi ba tôi.
Còn anh Việt thỉnh thoảng mang qua ít đồ ăn, có hôm còn phụ tôi đưa ba đi tái khám. Anh nói:
“Bác trai hiền lành, dễ thương. Em chăm bác vất vả, có gì cần thì gọi anh.”
Tôi mỉm cười.
Không hứa hẹn gì.
Chỉ thấy lòng nhẹ nhõm khi có một người tử tế đứng bên cạnh.
9. LỜI BA NÓI CUỐI CÙNG KHI CÂU CHUYỆN KHÉP LẠI
Một hôm, khi tôi đang gọt trái cây, ba tôi nói:
“Lan… con mạnh mẽ hơn con nghĩ. Ba mừng vì con biết bảo vệ mình.”
Tôi nhìn ông, mắt cay cay.
“Ba nghĩ con làm đúng chứ?”
Ông nắm tay tôi, siết nhẹ:
“Con à…
Vết xước trên xe có thể đánh bóng.
Nhưng vết xước trong lòng một người… nếu không chữa, nó sẽ ăn sâu mãi.”
Tôi tựa đầu lên vai ông:
“Con chỉ muốn ba được tôn trọng.”
Ba vỗ nhẹ lên tay tôi, giọng trầm ấm:
“Và con xứng đáng với một người đàn ông biết tôn trọng ba con.”
Tôi mỉm cười.
Nhẹ như thể kết thúc một cơn bão dài.