×
×

Nhận phong bì 500 nghìn từ bạn thân, tôi đứng dậy làm một việc khiến cô ấy đ:ỏ mặt rời khỏi tiệc cưới

Buổi trưa hôm đó, nắng lấp loá trên những dải băng đỏ buộc quanh hàng cây, nơi treo tấm phông lớn ghi tên tôi và Huy. Cả thị trấn về dự. Tiệc cưới tổ chức ở nhà hàng sang trọng nhất vùng, bàn trải khăn trắng, đĩa sứ bóng, ly pha lê lấp lánh. Hải sản tươi rói được chở thẳng từ cảng sáng sớm: tôm hùm, bào ngư, mực trứng, cá hồi.

Mẹ tôi cười nói suốt từ sáng: “Cưới con gái một đời phải nở mày nở mặt. Nhà trai có điều kiện, nhà mình cũng phải đàng hoàng.”

Tôi gật, không dám nói rằng điều khiến tôi căng thẳng nhất hôm nay không phải là nghi lễ, mà là người bạn thân suốt 10 năm – Thảo – sẽ xuất hiện ở đám cưới này.

Cô ấy là người chứng kiến toàn bộ thanh xuân của tôi, là người tôi từng tin tưởng tuyệt đối. Nhưng mấy tháng trước, giữa lúc tôi đang chuẩn bị cưới, Thảo lỡ miệng nói một câu với Huy: “Con gái như Trang thì nhiều người thích, anh cưới nhanh kẻo bị giật mất.” – Huy cười, nhưng từ hôm đó, anh bắt đầu ghen và nghi ngờ vô cớ.

Tôi giận Thảo, nhưng cũng không dám trách. Tôi chỉ giữ khoảng cách, lạnh đi.

Đến trưa nay, khi khách đến tấp nập, tôi thấy Thảo bước vào, áo dài hồng phấn, tóc buộc lệch, tay cầm phong bì nhỏ.

Cô cười với tôi, nụ cười vẫn quen nhưng có chút gượng.
– Chúc mừng mày, Trang.

Tôi gật, giữ lễ, không hỏi gì. Cô trao phong bì cho nhân viên ghi sổ, rồi ngồi xuống bàn giữa, nói chuyện với vài người bạn cũ.

Những món hải sản lần lượt được mang lên, tiếng cười nói vang khắp sảnh.

Rồi tiếng bàn tán nhỏ dần, rồi lớn dần:
– “Bạn thân mà mừng 500 nghìn à?”
– “Chắc nhầm chăng?”
– “Không đâu, tao thấy rõ trong sổ ghi.”
– “Cưới sang thế này, 500 nghìn còn không đủ tiền một ghế!”

Tôi nghe hết.

Lúc đầu, tôi đỏ mặt vì xấu hổ. Rồi thấy mình cũng giận: Tại sao cô ấy lại như thế? – Tôi không cần tiền, nhưng một chút thể diện giữa đông người lẽ ra bạn thân phải hiểu chứ?

Huy ngồi bên khẽ hỏi:
– Ai thế em?
– Bạn em, – tôi nói, giọng cứng – bạn thân nhất hồi đại học.

Anh cười nhạt:
– Bạn thân mừng thế thì… cũng lạ.

Đó là giọt cuối cùng làm tràn ly.

Giữa lúc mọi người đang nâng ly chúc rượu, tôi đứng dậy, cười rất nhẹ, cầm micro – cái micro mà trước giờ chỉ dùng để cảm ơn.

Tôi nói:
– “Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đời tôi, có nhiều người đến chúc mừng, trong đó có cả những người không giàu có, nhưng vẫn đến vì tình nghĩa. Tôi xin phép cảm ơn đặc biệt người bạn thân đã cùng tôi đi qua 10 năm thanh xuân – người mà, dù chỉ mừng tôi 500 nghìn, tôi vẫn trân trọng, bởi ít nhất cô ấy… không vay để đi đám cưới.”

Cả khán phòng lặng như cắt.
Một vài tiếng cười nhỏ cố gượng vang lên rồi tắt hẳn.

Thảo đứng bật dậy, mặt đỏ bừng. Cô nhìn tôi, không nói, chỉ khẽ run môi, rồi quay người bỏ ra khỏi sảnh.

Tiếng gót giày cô gõ lên nền đá lạnh khô, đều đặn đến mức ám ảnh.

Mọi người nhìn nhau, vài người thì thào: “Trang nói hơi nặng tay nhỉ.”
Mẹ tôi cau mày, nhưng không nói gì – có lẽ bà nghĩ tôi chỉ muốn “dằn mặt”.

Buổi tiệc vẫn tiếp diễn, nhưng vui vẻ biến thành gượng gạo.


Tối hôm đó, tôi cởi váy cưới, ngồi trước gương mà không dám soi lâu. Trong đầu cứ lặp đi lặp lại hình ảnh Thảo đứng giữa sảnh, ánh mắt cô ấy vừa xấu hổ, vừa tủi, vừa tổn thương.

Huy thấy tôi trầm ngâm, nói:
– Em không cần nghĩ, người như thế chẳng đáng.
Tôi im.

Một lát, điện thoại rung – tin nhắn từ Ngọc, bạn chung của tôi và Thảo.

“Mày ơi, Thảo ngất ở nhà, mẹ nó gọi bác sĩ rồi. Tội nghiệp quá. Cô ấy nói suốt: ‘Tao chỉ có 500 nghìn thật, mà sao Trang lại làm thế…’”

Tôi chết lặng.
500 nghìn – với tôi là con số nhỏ, nhưng với Thảo thì sao?

Tôi gọi Ngọc, giọng run:
– Cậu nói rõ đi, tại sao Thảo chỉ có 500 nghìn?

Ngọc kể, từng câu như dao khứa:
– “Từ khi ba Thảo tai biến, mẹ nghỉ bán hàng, cô ấy làm thêm ở quán cà phê, lương ba triệu, gửi hết về quê lo thuốc cho ba. Cô ấy vẫn định mượn tiền đi cưới mày, nhưng hôm qua, ba cô ấy lên cơn nặng, phải đóng tiền viện gấp. Cô ấy bảo: ‘Dù sao cũng phải đến. Không đi, Trang nghĩ mình trở mặt. Còn phong bì 500 nghìn… là cả tuần tiền ăn.’

Tôi không nghe rõ gì nữa.

Đêm ấy, tôi lái xe đến khu trọ của Thảo. Căn phòng tầng ba, đèn tắt. Tôi gõ cửa, không ai ra. Mẹ cô mở, nhìn tôi dè chừng. Tôi chỉ nói:
– Cháu xin lỗi cô, cháu muốn gặp Thảo.

Thảo nằm trên giường, người xanh xao, trên tay còn dán miếng cao dán hạ sốt. Tôi đến gần, cô nhìn tôi, không nói.

Tôi khụy xuống, nói nhỏ:
– Tao xin lỗi. Tao sai rồi.

Cô quay mặt đi. Nước mắt tôi rơi xuống tay cô, ấm mà lạnh.

Tôi để lại phong bì, không có tiền, chỉ có một tờ giấy viết vội:

“Mày từng cứu tao một lần, nhớ không? Ở ký túc, tao ốm, mày bán chiếc nhẫn bạc duy nhất để mua cháo cho tao. Tao quên mất. Hôm nay tao làm mày nhục, tao trả lại bằng cả đời này, nếu mày cho phép.”


Một tháng sau, tôi tìm gặp lại Thảo, khi cô đã khoẻ hơn. Tôi mang theo tấm thiệp mời đặc biệt: Lễ khánh thành Quỹ Hỗ Trợ Bạn Cũ – do cô dâu Trang và bạn thân Thảo đồng sáng lập.

Tôi nói:
– “Tao biết mày không cần tiền, nhưng tao muốn từ nay những người như mày không phải xấu hổ vì một phong bì nhỏ.”

Thảo lặng im rất lâu, rồi nói:
– “Tao chỉ cần mày đừng nhắc đến 500 nghìn nữa.”

Tôi gật.

Cả hai cười, cười như ngày đầu năm nhất đại học, khi chưa có tiền, chưa có đám cưới, chưa có khoảng cách.


Ba năm sau, tôi sinh con. Người đầu tiên tới thăm, mang theo hộp sữa, không ai khác ngoài Thảo. Cô nói đùa:
– “Hộp sữa này 450 nghìn, vẫn chưa đủ 500 đâu nha.”

Chúng tôi cùng bật cười.

Tôi nhìn cô, thấy trong nụ cười ấy vẫn còn một vệt buồn nhỏ – vệt của ngày hôm đó, mà dù thời gian trôi, tôi cũng không thể xoá được.


Đoạn kết bất ngờ đến vào một ngày mưa cuối năm, khi công ty chồng tôi tổ chức tiệc từ thiện. Anh kể rằng có một nhà tài trợ giấu tên gửi 50 triệu đồng, ghi chú:

“Cho những người bạn từng bị hiểu lầm.”

Khi tôi hỏi danh sách quyên góp, thấy dòng chữ ký nắn nót: “Người mừng cưới 500 nghìn năm ấy.”

Tôi ngồi lặng, tay siết chặt ly nước, cổ nghẹn lại.

Tối đó, tôi nhắn tin:

“Tao đã học được một điều – có những món quà không đo bằng tiền, mà bằng lòng người gửi. Cảm ơn mày, Thảo.”

Cô chỉ trả lời ba chữ:

“Cũng là bạn.”

Tôi mỉm cười, nhìn ra cửa sổ. Ngoài kia, mưa rơi đều như những đồng xu nhỏ gõ xuống hiên nhà – thứ âm thanh giản dị, chân thành, đáng giá hơn mọi sơn hào hải vị trên đời.


Thông điệp:
Đừng bao giờ đem tiền ra đo tình nghĩa. Có những phong bì ít tiền, nhưng chứa trong đó cả tấm lòng to hơn bất cứ mâm tiệc nào. Và đôi khi, điều đáng xấu hổ nhất trong một đám cưới không phải là phong bì nhỏ – mà là trái tim lớn bị hiểu lầm.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News