Hôm qua, tôi về nhà Hưng ra mắt. Đó là lần đầu tiên tôi bước chân vào căn nhà mà anh lớn lên, căn nhà mà chỉ cần nghĩ đến thôi đã khiến lòng tôi hỗn loạn. Bình thường tôi không phải người yếu đuối, nhưng suốt quãng đường ngồi sau xe Hưng, tay tôi bấu chặt áo anh đến mức ướt mồ hôi. Tôi sợ, sợ đến run rẩy. Không phải sợ gặp bố mẹ người yêu, mà là sợ đến khoảnh khắc tôi phải nói ra sự thật: tôi là mẹ đơn thân, và đứa bé bốn tuổi kia không có bố.
Cả tuần nay tôi mất ngủ, nghĩ đi nghĩ lại. Hưng biết chuyện tôi có con, anh chấp nhận, thậm chí thương yêu con tôi như con ruột. Nhưng điều tôi lo không phải anh – mà là bố mẹ anh. Gia đình anh gia giáo, nền nếp, bố anh là giám đốc chi nhánh ngân hàng đã về hưu, mẹ anh từng là giáo viên cấp ba nổi tiếng nghiêm khắc. Một người phụ nữ đã “qua một lần đò không đò” như tôi… liệu họ có chịu nổi? Tôi biết rõ mình không phải quá tệ, nhưng trong mắt nhiều bậc phụ huynh, việc con trai yêu một bà mẹ đơn thân chẳng khác gì tự chuốc phiền.
Hưng nắm tay tôi, trấn an: “Em đừng sợ. Có anh ở đây.”
Nhưng lòng tôi thì cứ như lửa đốt. Tôi chỉ cần một ánh mắt khó chịu từ họ là đủ để tôi rút lui. Không ai muốn con mình khổ, và tôi cũng vậy. Tôi đã khổ một lần rồi, tôi không muốn khổ thêm lần nữa.
Ngôi nhà của Hưng hiện ra trong ánh chiều vàng – rộng, khang trang, sạch sẽ tinh tươm. Vừa bước vào sân, tôi đã cảm thấy tim mình đập nhanh. Tôi không quên dặn Hưng: “Chưa nói gì về con em nhé. Để em tự mở lời.” Hưng gật đầu, vuốt nhẹ vai tôi như thể truyền cho tôi chút dũng khí.
Chúng tôi đứng trước cửa. Hưng gọi lớn: “Bố mẹ ơi, con đưa bạn gái về đây!”
Bàn tay tôi lạnh ngắt.
Cánh cửa mở ra. Người phụ nữ tôi đoán là mẹ anh bước ra trước, gương mặt phúc hậu hơn tôi tưởng. Bà nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi cười rất lịch sự: “Cháu… đẹp quá. Hưng nhà bác khéo chọn thật.” Tôi mỉm cười chào bà, khẽ cúi đầu, lòng bớt căng thẳng một chút. Mọi thứ vẫn ổn… cho đến khi bố Hưng từ trong nhà bước ra.
Tôi nghe tiếng bước chân đàn ông từ phía sau mẹ anh. Nặng nề. Chậm rãi. Người đàn ông ấy xuất hiện ở bậc thềm, mái tóc bạc nhiều, nhưng dáng người vẫn rất vững chãi. Ông ấy ngước lên nhìn tôi…
Và ngay khoảnh khắc ánh mắt ông chạm vào mắt tôi, toàn thân tôi đông cứng.
Tôi chết lặng.
Ông ấy cũng chết lặng.
Đôi mắt ấy––đôi mắt mà suốt bốn năm qua tôi từng nguyền rủa, từng mong quên, từng cố xóa khỏi ký ức nhưng không thể. Đôi mắt của người đàn ông đã biến mất khỏi cuộc đời tôi sau một đêm định mệnh, để lại cho tôi một sinh linh bé nhỏ và một tuổi trẻ đầy tủi nhục.
Ông ấy––là người đàn ông đã khiến tôi có bầu năm hai mươi hai tuổi.
Là người tôi từng cầu xin một lời giải thích, nhưng ông biến mất như chưa từng tồn tại.
Là người khiến tôi ôm bụng bầu một mình suốt chín tháng, chịu hàng chục cái nhìn dè bỉu.
Là người tôi tưởng rằng đã chết hoặc trốn ra nước ngoài.
Và bây giờ, ông ta đứng trước mặt tôi, với tư cách “bố của Hưng”.
Mọi thứ xảy ra chỉ trong vài giây, nhưng với tôi, nó dài như cả đời.
Bố Hưng – người đàn ông ấy – trợn mắt, môi run run, mặt tái mét như gặp ma. Còn tôi đứng đó, hai chân mềm nhũn. Khi mẹ Hưng vừa quay sang định giới thiệu, ông ta đột ngột đưa tay lên ngực… rồi ngã vật xuống nền nhà.
“Hưng! Bố! Trời ơi, anh ơi!” – mẹ Hưng hét lên thảm thiết.
Tôi đứng chết trân thêm vài giây, rồi cũng lao tới cùng mọi người. Bố Hưng ngất thật sự. Mặt ông trắng bệch, môi tím tái. Hưng bế ông vào sofa, mẹ anh gọi cấp cứu. Không ai hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ có tôi và ông ấy biết rõ nguyên nhân.
“Anh ơi, bố bị gì vậy?” – mẹ Hưng khóc lạc giọng.
Hưng lắc đầu, nhìn tôi đầy hoài nghi: “Linh? Em… em đã nói gì với bố anh?”
Tôi cứng họng. Tôi chưa kịp mở lời, chưa kịp nói gì. Tôi còn chưa kịp thở.
“Em… không… em chỉ đứng đó…” – tôi lắp bắp.
Nhưng ánh mắt Hưng lúc ấy đầy bối rối, rồi dần chuyển thành nghi hoặc. Không trách anh. Ai chứng kiến cảnh bố vừa nhìn thấy bạn gái mình đã ngất thì cũng phải đặt câu hỏi.
Cấp cứu đến, mọi thứ hỗn loạn. Tôi bị đẩy sang một góc. Và lần đầu tiên sau bốn năm, tôi thấy người đàn ông kia – bố của con trai tôi – nằm đó bất lực như kẻ có tội.
Xe cấp cứu đưa ông ấy đi. Mẹ Hưng, Hưng và họ hàng đi theo. Tôi bị bỏ lại trước cổng, trong trạng thái mà chính tôi cũng không hiểu được cảm xúc của mình là gì: sốc, sợ hãi, thù hận, ê chề hay trống rỗng.
Tôi gọi taxi về nhà mà tay vẫn run không ngừng.
Tối đó, Hưng nhắn một câu: “Bố anh tỉnh rồi. Khi nào em rảnh, anh muốn gặp. Chúng ta cần nói chuyện.”
Tôi biết ngày này sẽ đến.
Sáng nay, Hưng đứng dưới nhà tôi. Khuôn mặt anh hốc hác sau một đêm thức trắng.
“Hôm qua… bố anh nói chuyện gì đó với mẹ. Bố bảo cần gặp em. Anh không hiểu, Linh à. Em và bố anh… quen nhau thật sao?”
Tôi nhìn sâu vào mắt Hưng. Ánh mắt đợi chờ, hoảng loạn, đau đớn ấy khiến tôi nghẹn lời. Nhưng sự thật thì không thể giấu.
“Hưng… bốn năm trước, bố anh là người đàn ông đã khiến em có bầu.”
Hưng đẩy tôi ra như thể tôi vừa nói điều bẩn thỉu nhất trên đời.
“Em nói cái gì cơ? Em biết bố anh bao nhiêu tuổi không? Em có biết mình đang nói gì không?”
Tôi muốn ôm lấy tay anh, nhưng anh gạt mạnh.
“Hưng… lúc đó em không biết ông ấy là ai. Ông ấy cũng không nói ông ấy đã có gia đình. Chỉ là… một đêm. Một đêm duy nhất. Rồi ông ấy biến mất. Em đi tìm ông ấy nhiều lần nhưng không có bất kỳ thông tin nào. Em giữ con lại, vì nó vô tội.”
Hưng lắc đầu liên tục, như đứa trẻ bị kéo khỏi giấc mơ.
“Không thể nào… bố anh… chuyện như vậy…”
Tôi muốn khóc, nhưng không thể. Nước mắt như khô lại.
“Em có bằng chứng không?” – Hưng gần như hét lên.
Tôi im lặng. Tôi có một đứa con – thằng bé có đôi mắt giống hệt người đàn ông hôm qua. Tôi chưa bao giờ nhận ra điều đó rõ ràng như lúc ấy.
“Hưng, nếu… nếu anh muốn, em có thể đưa con đến xét nghiệm quan hệ huyết thống. Nhưng em thề với anh: chuyện đó là sự thật. Nếu em biết ông ấy là bố anh, em sẽ không bao giờ bước vào cuộc đời anh.”
Hưng ngồi phịch xuống ghế đá, tay ôm đầu. Tôi cũng không dám tiến gần.
Sau một lúc dài im lặng, anh nói, giọng khàn đặc:
“Bố anh muốn gặp em. Bây giờ.”
Tôi theo Hưng vào bệnh viện. Bố anh đang nằm trên giường, gương mặt trắng bệch, ánh mắt đầy sợ hãi khi thấy tôi bước vào. Không còn vẻ đạo mạo của một người cha, một người đứng đầu gia đình. Chỉ còn một người đàn ông phạm sai lầm.
“Linh… là con thật sao?” – ông ta nói, giọng run rẩy.
Tôi đứng cách giường vài mét.
“Tôi nghĩ ông nên là người trả lời câu đó.”
Ông ta thở dài, nhắm mắt như chịu một bản án.
“Tôi xin lỗi… Tôi không ngờ… Tôi không biết… Con trai tôi…”
“Ông không biết tôi có thai. Ông không biết tôi khổ thế nào. Ông không biết tôi sinh đứa trẻ ra sao. Ông không biết gì hết.” – tôi nói từng chữ, giọng lạnh băng. – “Nhưng xin lỗi, tôi cũng không biết ông là bố của người đàn ông tôi yêu.”
Hưng đứng giữa hai chúng tôi, ánh mắt đau đớn đến nghẹn thở.
Bố anh quay sang Hưng, thì thầm:
“Con… bố xin lỗi…”
Khoảnh khắc ấy, tôi thấy Hưng sụp đổ thật sự. Anh vừa là nạn nhân, vừa là người bị đẩy vào tình thế tàn nhẫn nhất.
Tôi bước lùi lại, giọng nghẹn:
“Hưng… chuyện này không ai muốn. Nhưng em xin lỗi. Vì sự thật này… em không thể ở bên anh được nữa.”
Hưng đưa tay nắm lấy cổ tay tôi, tuyệt vọng:
“Đừng đi! Linh, chuyện này không phải lỗi của em! Em và anh… đâu có sai?”
“Nhưng bố anh sai với em. Và con em mang dòng máu nhà anh.” – tôi nói trong nước mắt. – “Chúng ta không thể nào tiếp tục được.”
Tôi rút tay khỏi tay anh. Cảm giác như tự cắt đi một phần trái tim mình.
Tôi quay đi. Mẹ Hưng đứng ngoài cửa, mắt đỏ hoe, nhìn tôi như nhìn một bi kịch mà bà không biết phải giải quyết thế nào.
Tôi bước qua bà, bước khỏi bệnh viện, khỏi tất cả…
… để lại sau lưng người đàn ông tôi yêu và một sự thật không ai muốn đối mặt.
Ngoài trời mưa phùn. Tôi đứng dưới hiên bệnh viện, hít một hơi thật dài.
Cuộc đời tôi đã từng gục một lần.
Và hôm nay, nó gục lần thứ hai.
Nhưng lần này, tôi không còn một mình.
Tôi còn con trai tôi – lý do duy nhất để tôi phải mạnh mẽ.
Tôi mở điện thoại. Màn hình hiện lên hình thằng bé đang cười.
Tôi lau nước mắt, mỉm cười chua chát:
“Con à… Mẹ xin lỗi. Mẹ nghĩ… chúng ta sẽ lại chỉ có hai mẹ con thôi.”
Và tôi bước đi, không ngoái lại.
Nhưng tôi biết… ngày Hưng tìm tôi, ngày mọi chuyện thật sự chưa kết thúc… rồi sẽ đến.