×
×

Nhưng những ngày tiếp theo… nó vẫn xuất hiện. Lần nào cũng là túi rác màu đen buộc sơ sài, nước rỉ từng giọt xuống nền, bốc mùi nồng.

Tôi chuyển về khu tập thể này được ba tháng. Khu này cũ kỹ thật nhưng yên tĩnh, hàng xóm hiền lành, chiều nào xe rác cũng đi qua đúng 5h. Ai bận quá thì nhờ nhau mang giúp, nhưng tuyệt nhiên chưa từng có ai gây khó chịu.

Ngoại trừ… chị Phương – nhà ngay sát bên.

Chị Phương ngoài bốn mươi, sống một mình, tính khí thất thường, ít nói chuyện với ai. Từ ngày tôi qua đây, chưa bao giờ thấy chị ta cười hay nói câu nào tử tế. Nhà cửa lúc nào cũng đóng kín, rèm kéo sụp xuống. Người quanh đây bảo chồng chị bỏ đi theo người khác, con trai cũng theo bố, nhà chỉ còn mỗi mình chị sống lay lắt.

Ai cũng thương, nhưng cái thói để rác trước cửa hàng xóm thì không ai chịu nổi.


NHÀ TÔI THÀNH BÃI RÁC MINI

Ngày đầu tiên thấy túi rác lù lù trước cửa nhà mình, tôi tưởng ai để nhầm. Lượng rác nhiều lắm: nước chảy ra lênh láng, mùi tanh hôi. Tôi gọi điện cho tổ vệ sinh nhờ họ mang đi, cũng không nghĩ gì nhiều.

Nhưng những ngày tiếp theo… nó vẫn xuất hiện.
Lần nào cũng là túi rác màu đen buộc sơ sài, nước rỉ từng giọt xuống nền, bốc mùi nồng.

Tôi để ý, 17h xe rác vừa hú còi isss… thì chị Phương hé cửa, thò tay đặt túi rác ngay trước cửa tôi rồi đóng sập lại.

Tôi há hốc miệng. Không nhầm được!
Cửa nhà chị ở bên trái, xe rác đi ngang cửa nhà chị trước. Chị đương nhiên có thể mang rác ra cửa nhà mình, nhưng không – chị cố tình để sang cửa nhà tôi.

Tôi bực lắm.
Nhưng nhịn.

Đến ngày thứ sáu, nước rác chảy vào tận gầm cửa, khiến nhà tôi nồng nặc. Tôi quyết định sang nhắc nhở.

Gõ cửa – cộc cộc cộc.

Chị mở hé, mắt thâm quầng, giọng khàn:

– Gì đấy?

– Chị ơi… rác chị cứ để sang nhà em, nước nó… nó hôi quá. Chị thông cảm, mang ra đúng cửa nhà chị với ạ.

Chị nhìn tôi chằm chằm vài giây, rồi đóng cửa cạch.
Không nói một câu.

Tức cái mình muốn nổ tung.
Nhưng tôi tự nhủ: “Thôi, nói rồi chắc chị ấy hiểu.”

Tôi sai rồi.


HÔM SAU… CẢ KHU PHỐ XÔN XAO

Chiều hôm sau, tôi mở cửa định mang rác ra thì đứng hình.

Không phải một túi.
Mà ba túi rác to tướng.

Cả ba túi đều buộc lỏng, nước rỉ ra lênh láng. Có cả mấy con giòi trắng ngo ngoe.

Tôi la lên.
Mấy nhà xung quanh nghe tiếng chạy ra. Ai cũng bịt mũi.

Chú Hòa phòng 102 nhìn cảnh tượng mà lắc đầu:

– Lại chị Phương à? Trước chị Lan còn bị y hệt.

Tôi tái mặt.
– Sao chị ấy lại làm vậy? Người ta có thù oán gì với mình đâu?

Chú Hòa thở dài, nói nhỏ:

– Chị ấy… không bình thường đâu cháu. Từ hồi chồng bỏ, con đi theo bố, chị sống khép kín lắm. Có khi cả tuần không thấy ra ngoài. Nhà cửa lúc nào cũng tối om. Nghe đâu chị mắc trầm cảm, nhưng không chịu điều trị.

Tôi nghe mà lạnh sống lưng.
Nhưng giải thích thế nào đi nữa, việc để rác sang nhà người khác vẫn không thể chấp nhận.

Tôi quyết định làm mạnh tay.


TÔI MANG RÁC SANG TRẢ

Tôi mang ba túi rác sang, đặt trước cửa nhà chị Phương. Nhấn chuông.

– Chị Phương ơi, chị mang nhầm rác sang nhà em. Em gửi lại chị nhé!

Không có tiếng trả lời.
Tôi nhấn chuông lần nữa.

Vẫn im lặng.

Rồi… cửa mở.

Gương mặt chị Phương hiện ra – xanh xao, mắt thâm sâu, tóc búi qua loa. Ánh mắt chị nhìn vào những túi rác rồi nhìn tôi, sắc như dao.

– Cô trả làm gì? – Giọng chị khàn khàn.
– Rác của chị thì chị để trước cửa chị chứ ạ.
– Không phải của tôi.

– Không của chị thì của ai? Em thấy chị để mà! Hôm nào cũng…

Chị Phương bỗng bật cười – một tiếng cười rợn người, đứt quãng:

– Cô nhìn kỹ đi. Không phải của tôi.

Rồi RẦM – chị đóng sập cửa.

Tôi đứng chết lặng.
Không hiểu sao, sống lưng tôi lạnh toát.

Nhưng tôi vẫn đem rác về cửa nhà chị, để đó. Lát sau, tôi nghe tiếng cửa mở nhẹ, rồi kéo soạt một cái. Khi tôi hé rèm nhìn, túi rác… lại ở trước cửa nhà tôi.

Chị ta kéo rác sang lúc nào?

Tôi run tay, đóng chặt cửa.


ĐÊM ĐÓ, TÔI KHÔNG NGỦ ĐƯỢC

Nửa đêm, tiếng gì đó lạo xạo ngoài hành lang khiến tôi giật mình. Tôi áp tai vào cửa. Hình như có tiếng xê dịch gì đó… giống như tiếng túi nylon bị kéo.

Tôi rùng mình.
“Tưởng tượng thôi, đừng nghĩ nữa.”

Nhưng trái tim không yên.


SỰ VIỆC CHÍNH THỨC VƯỢT TẦM KIỂM SOÁT

Sáng hôm sau, vừa mở cửa, tôi hét lên:

Một túi rác được treo trước cửa tôi. Treo hẳn bằng dây, lủng lẳng.

Mùi khủng khiếp đến mức tôi muốn nôn.

Mấy nhà xung quanh chạy ra. Bà Hà tầng trên tức quá:

– Phương! Cô ra đây! Chúng tôi chịu đựng cô đủ rồi!

Không có tiếng trả lời.

Chị Phương không ra, không mở cửa, không nói chuyện với ai.

Tổ dân phố được gọi đến.
Nhiều người gõ cửa nhưng chị nhất quyết không mở.
Họ dán thông báo cảnh cáo trước cửa chị.

Tối hôm đó, tôi vừa ăn cơm vừa lo lắng. Không biết chuyện còn đi xa tới đâu. Tôi sợ chị ấy lại làm điều gì đó tệ hại hơn.


RỒI “CHUYỆN XẢY RA HÔM SAU”…

Hôm đó là thứ bảy. Tôi vừa đi siêu thị về thì thấy đám đông đứng chật trước nhà chị Phương. Tôi vội chen vào, nghĩ chị lại quăng rác lung tung.

Nhưng không.
Trước cửa nhà chị không phải rác…
Mà là đứa con trai tầm 12 tuổi đang ngồi thu mình, mặt mũi phờ phạc, người bẩn thỉu.

Cậu bé ôm cái ba lô rách, mắt đỏ hoe.

Tôi ngạc nhiên:
– Con ai đây?

Một bác hàng xóm nói:

– Con chị Phương đấy. Chắc nó trốn bố, về tìm mẹ.

Tôi bàng hoàng.
Thằng bé gõ cửa liên tục, vừa gõ vừa khóc:

– Mẹ ơi mở cửa cho con… Mẹ ơi con về rồi đây…

Không ai mở.

Một lúc sau, cánh cửa hé ra. Chị Phương xuất hiện – khuôn mặt bơ phờ, hốc hác còn hơn trước. Thấy con trai, chị đứng đờ người mấy giây. Rồi bỗng dưng chị quỵ xuống, ôm mặt khóc.

– Hùng… con về với mẹ… Con còn nhớ mẹ à?…

Thằng bé lao vào lòng chị, hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở.

Người xung quanh ai cũng xúc động.

Tôi đứng im, không nói được gì.


SỰ THẬT ĐƯỢC NÓI RA

Họ được mời vào nhà chú tổ trưởng để nói chuyện vì hành lang quá đông.

Ở đó, tôi mới biết sự thật khiến cả khu ngỡ ngàng:

– Hai năm trước, chị Phương mất quyền nuôi con vì bị trầm cảm nặng. Chị sống một mình, không ai chăm. Chồng cũ ép chị ký vào giấy từ bỏ quyền làm mẹ.
– Chị bị khủng hoảng, sợ phải vứt bỏ mọi thứ, nên đâm ra ám ảnh… không dám mang rác ra chính cửa nhà mình, kiểu như sợ “vứt đi cái gì thuộc về mình”.
– Nhưng chị cũng không muốn bẩn nhà ai, nên cứ âm thầm mang rác sang nhà hàng xóm… vì chị nghĩ “nếu để trước cửa mình, người ta sẽ bảo chị không ra gì”.

Một dạng rối loạn tâm lý rất nặng.

Tôi nghe mà sững sờ.
Tức giận tan biến, thay vào đó là cảm giác thương xót.

Chị Phương ngồi ôm con trai, khóc đến kiệt sức.
Tôi nhìn chị mới thấy:

Đằng sau vẻ cộc cằn, khó chịu… là một người phụ nữ đau đến mức méo mó cả tâm trí.


TÔI ĐẾN GẦN CHỊ, LẦN ĐẦU TIÊN CẢM THẤY CHỊ ẤM ÁP

Tôi ngồi xuống cạnh chị, nói nhẹ:

– Chị Phương… chị để rác trước cửa em, em khó chịu thật… nhưng giờ em hiểu rồi.
– Tôi xin lỗi… – Chị nghẹn lại. – Tôi không có ý… Tôi chỉ không dám mang rác ra trước cửa nhà mình… tôi sợ lại bị đánh giá… giống như cái ngày người ta cười vào mặt tôi, bảo tôi là thứ bỏ đi… Giờ con tôi về rồi… tôi không muốn sống vậy nữa…

Tôi đặt tay lên vai chị:

– Em sẽ giúp chị. Hàng xóm ở với nhau mà, chuyện gì cũng giải quyết được.

Chị nhìn tôi, đôi mắt đẫm nước nhưng ánh lên chút hy vọng.


SAU CÙNG, MỘT CÁI KẾT TRỌN VẸN

Từ hôm đó, khu phố góp tiền thuê đội vệ sinh riêng dọn rác cho chị một thời gian, để chị giảm dần nỗi ám ảnh. Đồng thời có người đưa chị đi gặp bác sĩ tâm lý.

Con trai chị cũng xin chuyển về sống với mẹ sau khi chứng minh chị đã điều trị tốt.

Còn tôi, mỗi chiều 5h, khi xe rác đi qua, luôn ghé qua gõ cửa:

– Chị ơi, 5h rồi, ra với em nhé!

Ban đầu, chị Phương run run, bước ra rất chậm, tay móc túi rác nhỏ xíu. Nhưng dần dần, chị đã bình thường lại, còn biết cười với tôi.

Một nụ cười hiền và ấm – thứ tôi chưa bao giờ thấy từ chị trước đây.

Hôm chị mang rác ra trước cửa nhà mình lần đầu tiên sau gần hai năm, cả khu phố vỗ tay.

Chị quay sang tôi:
– Cảm ơn em… Nhà bên cạnh.

Tôi cười:
– Chỉ cần chị không treo rác trước cửa em nữa là được rồi!

Chị bật cười – tiếng cười trong và nhẹ như gió đầu mùa.


Kể từ đó, tôi không còn thấy túi rác bí ẩn nào trước cửa mình nữa.

Chỉ thấy trước cửa nhà chị Phương… là hai mẹ con đang quét sân cùng nhau, yên bình như chưa từng có giông bão.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News