Đêm nào cũng vậy. Đồng hồ điểm chín giờ, khi căn nhà đã chìm trong ánh vàng hắt từ ngọn đèn hành lang, mẹ chồng tôi lại lặng lẽ bưng một bát cơm trắng vào phòng con trai tôi — thằng Bin, năm nay bảy tuổi.
Mười lăm phút sau, bà ra, trên tay chỉ còn chiếc bát trống.
Lúc đầu, tôi chẳng để ý. Tôi còn mừng thầm: “May quá, mẹ chịu chăm cháu, đỡ mình.”
Nhưng rồi tôi bắt đầu thấy lạ.
Bin là đứa trẻ rất kén ăn, cả ngày tôi năn nỉ mãi nó mới chịu ăn vài thìa. Vậy mà đêm nào cũng hết sạch cả bát cơm? Không thể nào.
Tôi hỏi:
“Mẹ cho Bin ăn gì mà nó chịu ăn giỏi thế ạ?”
Mẹ chồng chỉ cười:
“Trẻ con đói là tự ăn, con đừng lo.”
Nụ cười của bà hiền, nhưng ánh mắt lại tránh đi. Có gì đó không bình thường.
Tối hôm sau, khi mẹ lại mang cơm vào, tôi giả vờ dọn bếp nhưng thật ra rón rén bước theo.
Căn phòng của Bin nằm cuối hành lang, cửa khép hờ, bên trong chỉ le lói ánh đèn ngủ hình con gấu. Tôi đứng ngoài, tim đập mạnh, ghé mắt nhìn qua khe cửa.
Và thứ tôi thấy khiến tôi chết lặng.
Trên giường, Bin đã ngủ say. Còn mẹ chồng ngồi cạnh, không hề đút cơm cho cháu. Bà chỉ lặng lẽ múc từng muỗng cơm trong bát, đưa lên miệng mình, nhai thật chậm. Đôi mắt bà rưng rưng, như đang nhớ một điều gì xa xôi lắm.
Ăn hết cơm, bà khẽ lau miệng, rồi vuốt tóc Bin, thì thầm:
“Ngày xưa, mẹ nghèo, chẳng có gì cho con ăn ngoài bát cơm trắng này. Giờ mẹ ăn thay con, để thấy con vẫn còn bên mẹ, nghe con gọi một tiếng ‘mẹ ơi’ như ngày xưa…”
Tôi sững sờ. “Con” mà bà nhắc đến… không phải Bin. Là chồng tôi, người đã mất trong tai nạn cách đây một năm.
Tôi không kiềm được nước mắt. Từ ngày chồng mất, mẹ chồng tôi dọn về ở cùng, bảo rằng muốn chăm cháu, nhưng thực ra, có lẽ bà chỉ đang tìm hơi ấm của đứa con trai duy nhất đã ra đi.
Tôi vẫn nhớ, hôm đưa tang, bà ngất ngay bên quan tài. Khi tỉnh lại, bà chỉ hỏi:
“Nó có đói không con? Mẹ chưa kịp nấu gì cho nó ăn…”
Tôi tưởng thời gian đã khiến bà nguôi ngoai, nào ngờ vết thương ấy vẫn còn nguyên, chỉ là bà giấu trong những bát cơm đêm.
Tối hôm sau, tôi lại chờ bà bưng cơm lên. Nhưng lần này, tôi không nấp sau cánh cửa nữa. Tôi mở nhẹ cửa bước vào.
“Mẹ ơi…”
Bà giật mình, đôi mắt rưng rưng:
“Con… con thấy rồi à?”
Tôi gật đầu, cố kìm nước mắt:
“Mẹ, anh ấy đi rồi, nhưng anh vẫn ở đây, trong từng hơi thở, trong thằng Bin. Mẹ đừng hành hạ mình nữa.”
Bà ôm chặt bát cơm, run rẩy:
“Mẹ biết… nhưng mỗi đêm không nghe tiếng bát đũa, mẹ không chịu nổi. Mẹ sợ một ngày quên mất mùi cơm, quên cả tiếng con mình ăn…”
Tôi quỳ xuống, nắm lấy tay bà:
“Vậy từ nay, con ăn cùng mẹ nhé. Chúng ta cùng ăn, cho anh ấy biết mẹ con mình vẫn sống tốt, vẫn nhớ đến anh.”
Bà im lặng một lúc, rồi gật đầu, nước mắt rơi xuống bát cơm trắng.
Từ hôm đó, mỗi tối chín giờ, tôi và mẹ lại cùng nhau ngồi trong phòng Bin.
Thằng bé ngủ say, miệng khẽ cười mơ màng. Hai mẹ con tôi ngồi đối diện nhau, ăn bát cơm trắng — không thức ăn, chỉ có muối vừng.
Không ai nói gì nhiều, chỉ nghe tiếng muỗng chạm vào bát và hơi thở khẽ khàng trong căn phòng nhỏ.
Có lẽ ở đâu đó, chồng tôi — con trai của bà — cũng đang ngồi cùng, mỉm cười khi thấy hai người phụ nữ trong đời anh đã tìm lại được bình yên.
Một đêm, khi tôi đang dọn dẹp bếp, mẹ chồng bỗng nói:
“Con à, mẹ nghĩ giờ mẹ có thể ngủ được rồi. Từ mai, con đừng nấu cơm muộn nữa. Mẹ không cần bát cơm ấy nữa đâu.”
Tôi ngạc nhiên:
“Sao thế ạ?”
Bà mỉm cười, đôi mắt hiền hơn bao giờ hết:
“Đêm qua, mẹ mơ thấy nó. Nó bảo mẹ đừng chờ cơm nữa, nó no rồi, chỉ muốn thấy mẹ cười.”
Tôi nghẹn ngào.
Kể từ hôm đó, những bát cơm đêm không còn xuất hiện. Nhưng mỗi sáng, tôi lại thấy mẹ chồng ngồi bên cửa sổ, phơi nắng, tay đan áo len cho Bin. Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt bà, dịu dàng, thanh thản.
Có lẽ cuối cùng, bà đã học được cách để nhớ mà không đau, để tình yêu không còn là gánh nặng, mà là niềm an ủi.
Kết thúc:
Người ta nói, nỗi nhớ cũng như bát cơm trắng — càng nhai càng thấy mặn. Nhưng nếu ta biết chia sẻ, bát cơm ấy sẽ trở thành hơi ấm, nuôi lớn những người còn sống.
Tôi không bao giờ quên hình ảnh mẹ chồng bưng bát cơm đêm ấy, vì chính từ khoảnh khắc ấy, tôi hiểu: Tình yêu của một người mẹ, dù có trải qua bao mất mát, vẫn luôn là thứ ấm áp nhất trên đời.