×
×

Tình cờ gặp lại người yêu cũ vừa chia tay được 2 tháng dắt theo người phụ nữ khác đi khám thai, tôi vừa định bỏ đi thì anh ta níu tay lại

Mưa đêm đổ xuống mái kính bệnh viện giống như ai đó đang kéo tấm nilon khổng lồ qua bầu trời, lạo xạo, mỏng và lạnh. Tôi đứng dưới hiên, tay ôm nhẹ bụng—chưa nhìn thấy gì rõ rệt ngoài cảm giác nằng nặng như giấu một con chim nhỏ. Tấm decal dán trên cửa trượt sáng mờ: Khoa Sản – Tầng 3. Tôi đưa mẹ đơn thân phòng trọ bên cạnh lên lịch khám, chị bảo “đi với chị cho đỡ run”, thế rồi giữa hành lang dài màu ngà, chị biến vào buồng siêu âm, để tôi lại với mùi thuốc sát khuẩn và một chiếc ghế nhựa ngồi chờ.

Hai tháng trước, tôi rời khỏi căn hộ tầng 22 bằng đúng một vali, bỏ lại cái bàn gỗ thông Khang đóng tặng, bỏ lại chiếc cốc sứ màu be chúng tôi vẫn cãi nhau vì ai không úp xuống cho ráo. Khang là người yêu cũ của tôi—người ta gọi anh là “tổng tài” cho tiện miệng: áo sơ mi luôn phẳng, lịch họp luôn kín, râu luôn đúng độ 1,5 ngày. Sáu tháng yêu nhau, một buổi chiều tháng Tư anh gửi cho tôi một tin nhắn ngắn như mệnh lệnh: “Mình dừng ở đây.” Không cãi vã, không giải thích. Tôi tắt thông báo, trả chìa khóa cho bảo vệ, dọn vào căn phòng trọ có cửa sổ nhìn thẳng vào bức tường bê tông của nhà đối diện. Từ đó, tôi tập thói quen đi ngủ với chiếc radio nhỏ, bật kênh đọc sách cho đỡ nghe thấy trái tim mình nói chuyện một mình.

Cửa thang máy ting một tiếng. Tôi ngẩng lên. Người đàn ông bước ra mang cái dáng tôi thuộc đến từng độ rướn vai. Khang. Đi bên cạnh là một phụ nữ cao, váy chữ A màu be ôm lấy eo, tóc uốn đủ lọn, mùi nước hoa chín quá, thơm kiểu đã chín rồi vẫn muốn chín thêm. Tay cô vòng lấy khuỷu tay Khang, bàn tay còn lại cầm một cặp hồ sơ màu xanh của bệnh viện.

Cô nhìn thấy tôi trước. Một thoáng nhíu mí, rồi lập tức nở nụ cười kiểu “phụ nữ hiểu phụ nữ”:
— Ồ, trùng hợp thế. Mới chia tay hai tháng mà đã đi khám thai rồi à em? Nhanh thật đấy.

Tôi không biết má mình nóng vì gì: vì câu chữ lạnh hay vì những cái nhìn vừa liếc tới sững lại của những người ngồi chờ. Tôi đứng bật dậy, kéo khẩu trang lên một chút, định quay đi. Cánh tay ai đó nắm cổ tay tôi. Khang. Bàn tay ấm, đúng cái ấm mà những đêm mất điện hồi còn ở bên nhau tôi vẫn hay chui vào tìm.

Mình về nhà thôi, em yêu. Trốn đủ rồi.

Hành lang bỗng như khựng một nấc. Cô gái đi cùng anh bật cười khẽ, có tiếng “hứm” qua sống mũi:
— Anh Khang, anh quên lịch của em à? Đến lịch siêu âm rồi. Còn chị đây… chị không phải người nhà anh, đừng ôm người khác trước cửa khoa.

Khang không buông tay tôi. Anh nhìn thẳng vào mắt cô:
Khánh Linh, em xuống quầy nộp hồ sơ giúp chị phòng bên kia, anh sẽ gọi. Việc của anh ở đây khác.

Cô ta khựng một nửa giây, rồi cười, nhún vai, thả tay khỏi khuỷu tay Khang, bấm gót giày rời đi, mùi nước hoa đặc lại như lớp keo.

Anh buông tay, tôi nói nhỏ, cố gỡ tay ra. — Em không trốn ai cả. Em đến đây không phải việc của anh.

Anh đang nói nhà—giọng Khang hạ xuống rất thấp—nhà là chỗ em không phải đứng một mình.

Tôi bật cười, tiếng cười đập vào kính như viên sỏi:
— Hai tháng trước, anh nhắn một câu bỏ đi, gọi thế là nhà à?

Mẹ đơn thân phòng bên cạnh bước ra, tay ôm tờ giấy siêu âm đen trắng. Tôi tranh thủ kéo chị đi xuống bậc. Khang đi theo, giữ khoảng cách vừa đủ để không bị bảo vệ nhắc, nhưng đủ gần để tiếng giày anh hòa vào tiếng mưa. Tôi kéo chị ra ghế đá dưới hiên, bảo chị uống nước, nhắc chị đừng chạy vội, rồi quay lại. Khang đã đứng cạnh cột, hai tay đút túi quần, mắt nhìn tấm decal vừa bị mưa hắt rộp lên một góc.

Khánh Linh là ai? — Tôi hỏi.

Trưởng bộ phận truyền thông. Hôm nay cô ấy đưa chị dâu anh đến lịch khám theo dõi.

Chị dâu?

Vợ anh trai. Anh trai anh mất năm ngoái, chị ấy ở vậy nuôi con, hôm nay khám kiểm tra lại vì lần mổ cũ để lại sẹo mỏng. Khánh Linh đi kèm làm thủ tục.

Cổ họng tôi khô đi. Vậy mà cô ta nói “chị đây mới chia tay” như một lưỡi dao tròn đầu, tưởng không đau mà lại cứa đúng chỗ mềm.

Em không muốn liên quan—tôi siết quai túi—anh về đi.

Khang nhìn chiếc túi vải tôi đang cầm—loại túi tặng kèm khi mua bỉm—một thoáng thoáng hiện vào mắt anh như dòng chữ. Anh không cười.
Em nghĩ anh đang đưa người khác đi khám thai, rồi giẫm lên em bằng một câu đùa. Anh không đùa. Em đang mang thai của anh, An ạ.

Cái tên anh gọi làm tôi thấy mình như vừa bị kéo khỏi giấc ngủ nông. “An”—cái tên anh chỉ gọi khi không đóng vai “CEO”. Tôi quay đi:
— Đừng nói kiểu đàn ông giàu. Em không cần.

Khang đưa tôi một phong bì. Không to. Nhẹ. Tôi mở ra—một bản xét nghiệm máu ghi họ tên thật của tôi, nhưng số điện thoại đặt lịch là số lạ tôi thuê tạm gần đây; góc phiếu dán mã bảo hiểm này chỉ có mẹ tôi và … Khang từng giữ. Tôi ngẩng lên.

Em dùng bút danhHải” từ lúc rời đi. Em đăng ký khám bằng số mới. Nhưng bảo hiểm em quên đổi. Anh… không gọi. Anh chỉ đợi.

Đợi gì?

Đợi em đủ mệt để đừng trốn nữa. — Giọng anh không có cố nén. Nó như dao mỏng. — Hai tháng trước, anh buộc phải cắt tin, vì ban điều tra vào công ty, vì cổ đông để lộ ảnh của em, vì đối thủ thả tin giả. Nếu anh còn ở cạnh, Hải sẽ trở thành nốt đen trong hồ sơ. Anh chọn cách bẩn: cắt bằng một câu ngắn. Cho anh xin lỗi.

Tôi muốn nói một tràng những câu mà đêm nào tôi cũng học thuộc, kiểu như “đàn ông có trăm nghìn lý do cao thượng để chà đạp”, nhưng miệng không nghe lời. Mưa bạt chéo xuống bậc thềm, ướt đôi giày vải đã sờn của tôi. Tiếng loẹt xoẹt của giầy bảo vệ sắp tới gần. Tôi nắm lấy thành ghế đá.

làm phiền khách bệnh viện—bảo vệ nói, nhìn Khang—đề nghị

Xin lỗi, chúng tôi về ngay—Khang ngắt, đưa thẻ công ty cho anh bảo vệ như cho anh một cái phao.

Khánh Linh xuất hiện trở lại, tay cầm một tập giấy:
Xong rồi anh. Chị dâu đã vào phòng theo dõi. À… — Cô nhìn tôi, cười cạn.— Chúc mừng chị nếu đúng như anh ấy nói. Còn nếu khôngđàn ông nói gìtin?

Tôi nhìn thẳng vào cô:
Phụ nữ nói gì mà nhai?

Cô nheo mắt, vai khẽ giật, rồi quay đi.

Khang không kéo tôi nữa. Anh chỉ đưa tôi chiếc ô.
Đi với anh một vòng thôi. Rồi em muốn đi đâu, anh đưa.

Tôi không hiểu vì sao tay mình lại nhận. Chúng tôi đi dọc hành lang, rẽ vào khu A, bậc thang dẫn xuống gian hồi sức. Tôi dừng lại:
Anh đưa em vào đây làm gì?

Mẹ anh nằm đây. Sáng nay xuất viện. Anh muốn thấy em trước khi ra. biết hết.

Cánh cửa mở ra không kêu. Trên giường, người phụ nữ tóc đã bạc một nửa ngồi tựa, mắt sáng, gò má hơi hóp nhưng môi vẫn là nét mềm của những người làm mẹ. Bà Cúc nhìn thấy tôi—một tích tắc bối rối, rồi nụ cười ấm êm.
An đấy à? Vào đây mẹ xem.

Tôi ngồi xuống ghế nhựa, không biết để tay ở đâu. Bà nắm tay tôi, bàn tay khô nhưng ấm.
Thằng Khang nó dở, con đừng giận nó. Mẹ bảo nó đừng làm thế, nó cãi mẹ. Mẹ bệnh, nó sợ mọi thứ lây sang con. Mẹ khỏe rồi, con về nhà với nó cho mẹ vui.

Tôi cúi mặt. Từ “nhà” của bà chạm vào chỗ mà tôi vẫn đóng đinh mỗi tối. Cánh cửa đóng lại. Khang đứng ngoài kính như người đang đứng trước bể cá.

Con… chưa quyết được—tôi nói nhỏ. — Mẹ cho con thêm ít ngày.

Bà gật đầu, không hỏi gì nữa. Trước khi chúng tôi ra, bà nói như nói với chính mình:
— Cái nhà là chỗ trời mưa thì mặc áo mưa cho nhau, không phải chỗ đưa nhau đứng ngoài hiên.

Ra khỏi phòng, Khang nói:
Anh đưa em về phòng. Nếu em muốn ấy, anh

Không cần. — Tôi ngắt. — Em còn đi thanh toán tiền cho chị Hà.

Anh thanh toán rồi. — Khang móc ví, đưa tôi biên lai. Tên người thanh toán: Ngô Minh Khang. Tôi lườm:
Anh định mua chuộc cả trời à?

Anh định đỡ cho em một tay—anh nói tỉnh. — Không nhiều. Vừa đủ để em đỡ phải đổi đờimột lần khám.

Tôi nuốt một câu gì đó cho bớt gai. Khánh Linh ở xa xa đang gọi điện, giọng cao dần. Tôi tình cờ nhìn thấy bìa hồ sơ trong tay cô: “IUI – Lịch chọc hút noãn”. Tôi không hiểu. Khang bắt gặp ánh mắt tôi:
Đừng để em ấy vào đầu—anh nói khẽ. — Khánh Linh không mang thai. Cô ấy giúp chị dâu sắp xếp thủ tục làm lại hồ sơ nội soi, bản thân đang điều trị hiếm muộn. Em ấy nói câu vừa nãy… vì đau.

Tôi khựng lại. Có những người chọn cách cười mỉa để che lỗ thủng trong lòng. Tôi biết, vì tôi cũng từng mỉm cười như thế ở thang máy tuần trước khi thang hỏng.

Anh muốn em về đâu? — Tôi hỏi, chỉ để mình đỡ trống.

Về nhà.

Nhà nào?

Khang nhìn thẳng vào tôi:
Căn nhà chúng ta đã ký sổ đỏ tên em năm ngoái. Em quên à? Chúng ta có một ngày tại phường, không áo cưới. Em bảo giữ bí mật vì sợ bố mẹ dị nghị ký trước cưới. Giấy còn trong két nhà anh. Phần em anh gửi ở mẹ em.

Tim tôi rơi một cái lộp bộp. Tôi nhớ. Một buổi chiều nhiều gió, chúng tôi đến phường ký cái giấy mỏng có con dấu đỏ, rồi đi ăn bánh cuốn. Tôi đã nghĩ đó là cuộc chơi riêng—câu đùa “ký trước cưới” mà chỉ hai đứa biết. Hóa ra, với Khang, đó là cách anh đặt dây neo cho một chiếc thuyền sắp đi vào vùng bão.

Tôi không trả lời. Chúng tôi im lặng ra bãi xe. Mưa thưa. Khánh Linh đi ngang, dừng trước chúng tôi nửa giây rồi nói nhỏ, đủ để gió nghe:
Em xin lỗi vì vừa nãy nói quá lời. Chúc mừng anh chị—nếu đúngchúc mừng.

Khang gật. Tôi cũng gật. Những cuộc chiến đã bớt gươm dao khi người ta chịu đặt một chữ xin lỗi lên bàn.


Hôm ấy, tôi không về căn hộ cũ. Tôi đi về phòng trọ, thu thêm vài bộ đồ, tắt chiếc radio nhỏ. Buổi tối, Khang đợi dưới hiên, không vội, không giục. Tôi leo lên xe, tay ôm gối.

“Nhà” mà Khang nói nằm ở cuối một con phố trồng bằng lăng. Bức tường sơn màu ghi nhạt, cửa gỗ thông, mái xếp gạch ngói đỏ mới. Tôi đứng trước thềm, mùi tinh dầu cam thoang thoảng. Chiếc bàn gỗ thông mà tôi bỏ lại nằm cạnh cửa sổ, mặt gỗ đã được mài lại, vết xước cũ không còn. Chiếc cốc sứ màu be đứng trên kệ, úp xuống, ráo nước.

Anh giữ lại hết mấy thứ em bỏ đi—Khang nói, vừa như xin tội, vừa như khoe. — Anh nghĩ nhà là nơi xếp lại những thứ mình đã lỡ vứt.

Tôi mở tủ lạnh, thấy một hàng hộp nhựa ghi chú “cháo trắng”, “canh bí đỏ”, “nước ép táo”, chữ anh viết tròn và hơi nghiêng. Tôi rất muốn hờn, mà hờn không nổi. Tôi mở ngăn kéo, thấy bản sao của giấy chứng nhận kết hôn kẹp trong một bìa mica. Có một mảnh giấy kẹp thêm: “Mở khi em muốn.”

Tôi mở. Bên trong là một tấm ảnh đen trắng: bố tôi đứng với bà Cúc trước cổng phường, cười, hai người cầm cành hoa giấy. Dưới ảnh là dòng chữ bà viết: “Ngày hai đứa dại ký trước cưới.” Tôi bật cười, nước mắt chảy ra lúc nào không hay.

Khang kéo tôi vào ghế, đặt cốc nước ấm vào tay tôi.
An. Ngày mai chúng ta đi khai lại bảo hiểm, đổi số. Hồ sơ khám của em, để anh làm. Còn nếu emkhông muốn ở đây, anh thuê nhà khác. Nhưng đừng trốn nữa.

Em… — Tôi nhìn chậu cây xương rồng trên bậu cửa—Em mệtđoán. Mệtđi ngủ trong một căn phòng không biết mai ai đợi mình. Nếu anh còn muốn giải thích, hãy nói hết. Một lần. KhôngCEO gì cả. ChỉKhang.

Khang ngồi đối diện, hai tay đặt trên đầu gối, mắt không tránh. Anh kể: hai tháng trước, một cổ đông hợp tác với đối thủ đưa tiền cho Khánh Linh để đào bằng chứng anh đưa tiền cho tôi—họ muốn dựng kịch bản “tổng tài nuôi bồ”. Khánh Linh từ chối, nhưng tin đi. Ban điều tra gõ cửa. Một số người theo dõi điện thoại tôi. Khang chọn cách cắt. Trong lúc cắt, anh âm thầm dọn căn nhà này, sửa từng cái bản lề, đợi. Tôi cười khẩy:
Anh giỏi đợi ghê. Đợi em đau rồi vào đỡ.

Anh giỏi đánh giá sai—anh nói, một thoáng khô, tự giễu—nhấtkhi tưởng bảo vệ em bằng cách biến mất.

Chúng tôi không hóa giải xong trong một tối. Không ai tin vào những cú “quay xe” trơn tru. Nhưng đêm đó, tôi ngủ trên chiếc giường của mình—mùi vỏ gối thơm nước giặt mới, nghe tim mình đập hai nhịp mỗi lần con cựa. Tôi nằm nghiêng, lưng chạm vào lưng Khang, không sát, không xa. Bức tường bê tông trước cửa sổ phòng trọ không còn. Thay vào đó là một khoảng trời đen rắc sao thưa.


Một tuần sau, Khánh Linh nhắn tôi: “Chị có thể gặp em một lát không?” Tôi đến quán cà phê tầng trệt tòa văn phòng. Cô mặc sơ mi trắng, không đeo gì sáng. Mắt cô trũng như người mất ngủ lâu.

— Em xin lỗi—cô nói, không vòng vo—Hôm đó em nói câu độc. Em đang điều trị hiếm muộn, mỗi chu kỳ lại hy vọng, rồi thất vọng. Thấy chị ở bệnh viện, thấy anh Khang nắm tay chị… emđố kỵ. Em không hiền. Em cũng không xấu hẳn.

Tôi gật. Tôi không cần cô hiền hay xấu. Tôi cần cô đừng dùng nỗi đau của mình làm dao.
— Cảm ơn emhôm nay nói thật—tôi đáp. — Em cũng nên đừng để ai dùng nỗi đau ấy dằn em.

Cô cười mỏng:
Em nghỉ việc rồi. — Cô đưa tôi một phong bìhóa đơn thanh toán lần nội soi cho chị dâu của Khang. — Em vào viện hiếm muộn làm điều dưỡng. Thấy người ta ôm bụngem bớt đố kỵ. Đố kỵ không làm có con nhanh hơn.

Tôi mỉm cười. Khi rời quán, cô gọi với:
— À… Câutrốn đủ rồi” anh ấy nói… không phải để giành chị đâu. Hồi anh ấy 17 tuổi, mẹ anh ấy đóng cửa đi làm ba việc, anh cứ đứng ngoài cổng đợi, mưa ướt. Anh bảo: nếuvợ con, sẽ không để ai phải đứng mưa một mình. Em tình cờ nghe trong một buổi thiện nguyện. Em nói để chị biết anh ấy không nói bừa.

Tôi đứng sững. Câu chuyện có một cái khóa mới. Không dễ mở, nhưng nghe tiếng “tách” đâu đó trong ngực mình.


Cuối tháng, mưa rào đầu mùa lại đổ. Tôi đi khám định kỳ. Trên màn hình siêu âm, bác sĩ gõ bút:
Tim thai mạnh. Tuần này mọi thứ ổn. Cố giữ.

Tôi cầm tờ giấy đen trắng ra ngoài, đứng dưới hiên nơi lần đầu gặp lại Khang. Tấm decal đã được dán lại, phẳng phiu. Mưa rơi như những dấu chấm câu đúng chỗ. Khang cầm ô đi đến, đứng cạnh tôi. Không chạm, không kéo. Chúng tôi nhìn những người vào ra—những người đàn bà tay ôm bụng, những người đàn ông cầm chai nước, những bà mẹ tay xách túi đồ sơ sinh.

Anhcâu này—Khang nói. — Nếu em không thích trở về, anh sẽ theo em đến khi em thấy bất tiện. Nhưng đừng tắt máy nữa.

Anhcâu này—tôi đáp. — Đừng cứu em bằng cách biến mất nữa.

Chúng tôi cười, như hai người vừa ký một thỏa thuận lao động, nhưng là lao động trái tim.

Trước khi về, tôi gửi tin nhắn cho chị Hà phòng trọ: “Em chuyển khoản phần còn lại rồi nhé. Chị nhớ ăn uống. Nếu cần đi khám cứ gọi.” Chị trả lời bằng mấy cái icon trái tim.

Xe rẽ qua đại lộ, mưa gõ lách tách lên kính. Đến ngã ba, Khang bỗng rẽ trái. Tôi hỏi:
Không về nhà à?

Về nhà. Nhà thứ hai.

Anh dừng xe trước một căn hộ khác—nhỏ hơn, nhiều ánh sáng. Trên bàn là một xấp giấy màu nâu, niêm sáp đỏ. Anh đưa tôi con dao rọc giấy:
Mở khi em muốn.

Tôi mở. Giấy khai sinh dự thảo đặt tên con—hai cột, cột tên bố, cột tên mẹ để trống chữ ký. Phía sau là một thư tay của bà Cúc: “Nếu hai đứa còn cãi, đưa giấy này ra. Nhà có sẵn tên cho đứa trẻ, việc còn lại là học cách gọi nhau về.” Dưới cùng kẹp một tấm ảnh: tôi ngồi ở quán bánh cuốn năm ngoái, Khang chụp trộm—khuôn mặt tôi lúc ấy không đẹp, nhưng rất thật.

Tôi cười, nước mắt và mưa không phân được nữa.
Mình về nhà thôi, tôi nói, bắt chước giọng anh hôm ấy. — Trốn đủ rồi.

Khang quay sang, mỉm cười nhỏ—nụ cười như một dấu check xanh trên màn hình sau nhiều tuần chờ xác minh. Anh khởi động xe. Nhà—dù là căn nào—bỗng hiện lên như một địa chỉ không cần định vị: chỉ cần ngườilời.


Nếu ai hỏi tôi: “Vào bệnh viện phụ sản gặp người yêu cũ ‘tổng tài’ dắt một phụ nữ đi khám thai, bị mỉa mai ‘mới chia tay đã đi khám’, rồi anh ấy nắm tay bảo ‘Mình về nhà thôi em yêu, trốn đủ rồi’—rốt cuộc là chuyện gì?” tôi sẽ nói: Có những lần quay lại không phải vì tiền tài hay hứa hẹn, mà vì một cánh cửa đã mở đúng chiều. Người phụ nữ kia không phải người anh dắt đi khám thai; cô chỉ là một vết xước đang học cách không làm dao. Cái “về nhà” không phải câu đánh dấu sở hữu, mà là cách nói “đừng đứng mưa một mình nữa.”

bất ngờ cuối cùng ư? Nhà—thực ra—chúng tôi đã ký từ một năm trước bằng một tờ giấy mỏng như lá, gắn một con dấu đỏ rất nhỏ. Chúng tôi chỉ mất hai tháng để nhớ ra cách mở nó. Mưa đã thôi lạo xạo. Tấm decal trước cửa khoa Sản khô lại, phẳng như một ý nghĩ vừa sắp xếp xong. Tôi đặt tay lên bụng. Con đạp nhẹ. Một cú gõ như lời đáp.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News