×
×

Mẹ chồng bật quát lên ngay: “Cô làm dâu mà bỏ nhà đi hoài! Mẹ nào cũng là mẹ. Tôi là mẹ chồng cô đây!”

Mẹ tôi được đưa vào viện lúc chiều, cơn đau tim đột ngột khiến bà tím tái mặt mũi. Tôi chạy theo cáng cấp cứu, mồ hôi lạnh chảy ướt cả lưng áo, đầu óc quay cuồng. Suốt nhiều giờ, tôi đứng cạnh cửa phòng cấp cứu, chân tê dại, mắt khô rát nhưng không thể chợp mắt.

Ngay lúc bác sĩ thông báo tình hình vẫn nguy kịch, điện thoại tôi rung liên tục.

Mẹ chồng.

Tôi hít một hơi, cố trả lời trong mệt mỏi:

“Con nghe đây mẹ.”

Giọng bà cằn nhằn, đầy bực dọc:

“Cô đang ở đâu? Về nấu cơm ngay. Cả nhà nhịn đói từ chiều rồi.”

Tôi như bị tạt nước lạnh. Tôi đã nói ngay từ đầu là mẹ tôi đang cấp cứu.

Tôi đáp, cố kiềm chế:

“Con đang ở viện. Mẹ con có thể không qua khỏi hôm nay… Con không về được.”

Mẹ chồng bật quát lên ngay:

“Cô làm dâu mà bỏ nhà đi hoài! Mẹ nào cũng là mẹ. Tôi là mẹ chồng cô đây!”

Ngực tôi nghẹn lại. Giọt nước mắt nóng rơi xuống bất lực.
Tôi không còn sức để mềm nữa.

Tôi nói chậm rãi, từng chữ rõ ràng:

“Cơm thì mẹ tự nấu đi. Còn nếu có vấn đề gì, mẹ gọi người giúp.
Hôm nay… con chọn ở cạnh mẹ đẻ con.”

Đầu dây bên kia im bặt một giây rồi tắt phụp.
Tôi biết, cuộc nói chuyện ấy đã thắp lên một trận bão trong nhà chồng.


Đêm xuống.
Mẹ tôi tạm qua được cơn nguy hiểm, nhưng vẫn phải theo dõi sát. Tôi xin bác sĩ ra ngoài mấy phút để về lấy thêm quần áo và ít đồ dùng cá nhân.

Bước vào ngôi nhà tôi đã sống bao năm, tôi gặp mẹ chồng đang ngồi trước TV nhưng không mở tiếng. Đèn vàng hắt lên gương mặt lạnh tanh của bà.

Tôi vừa bước vào, bà lập tức quay đầu đi — một cái quay đầy khinh miệt, như thể tôi là người dưng.

Không một lời hỏi thăm.
Không một câu “mẹ con sao rồi?”.
Không một ánh mắt cảm thông.

Tôi đứng lặng vài giây.
Những lời định giải thích nghẹn lại trong cổ.

Tôi hiểu — người ta chỉ nghe điều họ muốn nghe.
Còn nỗi đau của tôi, bà chưa bao giờ muốn hiểu.

Tôi đi thẳng vào phòng ngủ, thu dọn vài bộ đồ.
Túi vừa kéo khóa lại, mẹ chồng vang lên một câu lạnh lẽo từ phòng khách:

“Con dâu mà bỏ nhà đi chăm mẹ mình, còn để cả nhà nhịn đói… ai dạy cô kiểu sống đó vậy?”

Tôi dừng lại ở bậc cửa, nhưng không quay đầu.
Tôi nói nhỏ, bình thản đến mức chính tôi cũng ngạc nhiên:

“Mẹ nào dạy con sống cũng được.
Nhưng làm người, không ai bỏ mẹ đẻ mình lúc hấp hối.”

Tôi bước ra cửa.
Không một tiếng níu kéo.
Không một lời chúc mẹ tôi bình an.

Cánh cửa khép lại phía sau lưng, nhẹ đến mức như không.

Nhưng trong lòng tôi — một tiếng nứt vang thật lớn.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News