×
×

Lương hưu được 17 triệu đồng/tháng, tôi đưa cho con dâu cả 14 triệu đồng để đi chợ, chỉ dám giữ lại 3 triệu thuốc thang lúc ốm đau vậy mà…

Bà Hạnh, 68 tuổi, là mẹ chồng của Thu. Cả đời bà làm giáo viên, lương hưu mỗi tháng được 17 triệu đồng. Con trai bà – anh Quang – đi làm xa, mọi việc trong nhà giao cho vợ chồng Quang và Thu quán xuyến. Thương con dâu mới sinh cháu, lại sợ vợ chồng trẻ thiếu thốn, tháng nào bà cũng đưa hẳn 14 triệu cho Thu đi chợ, lo cơm nước. Bà chỉ giữ lại 3 triệu để phòng lúc trái gió trở trời mua thuốc.

Ai cũng khen bà Hạnh phúc vì tuổi già có con cái phụng dưỡng, chẳng phải lo nghĩ gì. Nhưng dạo gần đây bà thấy cơm canh trong nhà lúc nào cũng đạm bạc lạ thường, thậm chí nhiều hôm bà chỉ thấy toàn rau luộc với canh loãng.

Một sáng đi chợ, tình cờ bà Hạnh bắt gặp bà Thủy – mẹ ruột của Thu, cũng tức là thông gia bên ngoại – từ trong tiệm vàng bước ra, tay cầm một túi nhỏ, mặt mày rạng rỡ.

Bà Hạnh tò mò tiến lại gần:

“Chị Thủy, mua vàng à? Dạo này khá giả ghê nhỉ!”

Bà Thủy cười:

“Thì cũng nhờ con Thu nó gửi tiền đều đặn mỗi tháng chứ còn gì. Có của thì mình tích góp, để dành phòng thân thôi.”

Bà Hạnh sững sờ, giọng lạc hẳn đi:

“Ơ… con Thu lấy tiền đâu mà gửi chị?”

Bà Thủy đáp tỉnh bơ:

“Thì tiền lương hưu chị đưa cho nó đó. Nó bảo tháng nào mẹ chồng cũng đưa 14 triệu, thế là nó trích ra phần để chu cấp cho tôi với mấy đứa em. Tháng nào cũng đều, tôi còn lạ gì.”

Nghe đến đó, tim bà Hạnh như bị ai bóp nghẹt. Suốt bao tháng ngày qua, bà tin tưởng con dâu sẽ lo cơm nước chu toàn, nào ngờ số tiền ấy lại chảy ngược hết sang bên ngoại. Chẳng trách trong bếp lúc nào cũng thiếu thốn, bữa cơm chỉ toàn dè sẻn, mà bà cứ nghĩ con dâu khéo tiết kiệm.

Chiều hôm đó, bà Hạnh gọi vợ chồng Quang – Thu về nói chuyện. Khi mọi sự phơi bày, anh Quang cũng chết lặng, vì chính anh còn không biết vợ âm thầm gửi tiền cho nhà ngoại.

Bà Hạnh giọng run run, cố nén nước mắt:

“Tôi không tiếc tiền, nhưng cái tôi tiếc là sự tin tưởng. Cô coi tiền tôi đưa như cái kho chung muốn phân phát thế nào thì phân phát à? Còn chồng cô, con trai tôi, cô đã hỏi một lời nào chưa?”

Thu lí nhí:

“Con chỉ nghĩ… nhà ngoại khó khăn, con muốn san sẻ. Con tưởng mẹ không cần nhiều…”

Bà Hạnh đập mạnh tay xuống bàn:

“Không cần nhiều nhưng cần sự tôn trọng. Cô không coi tôi ra gì cả!”

Không khí trong nhà đặc quánh lại. Từ hôm đó, bà Hạnh quyết định giữ trọn lương hưu cho mình, chỉ đưa thẳng tiền chợ khi cần, tuyệt nhiên không để con dâu toàn quyền nữa.

Và cũng từ hôm đó, ánh mắt của cả họ nội dành cho Thu đã không còn như trước…

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News