×
×

Hôm sào ông Sáu cũng dắt chos sang nhà cô Thắm chơi, 3 tháng sau cả làng hay tin cô “không ch:ồng mà ch:ửa”

Phần 1: Gã Nhà Giàu Và Con Chó Dữ

Làng Yên vốn yên bình, nằm nép mình bên dòng sông Đáy hiền hòa. Nhưng sự yên bình ấy đã bị xáo trộn từ khi ông Sáu – người giàu nhất vùng – có một thói quen kỳ quặc.

Ông Sáu góa vợ đã chục năm nay. Cơ ngơi của ông là niềm mơ ước của cả cái huyện này: một căn biệt thự mái thái to vật vã, tường rào xây cao ba mét cắm mảnh chai, cổng đồng đúc hình rồng phượng uy nghi. Ông Sáu làm nghề buôn gỗ, tiền nhiều như lá rụng mùa thu, nhưng người ta bảo ông “cô độc trên đống vàng”. Con trai duy nhất của ông – thằng Hùng – đã biệt tích ba năm nay sau một vụ ẩu đả kinh hoàng trên phố huyện. Người ta đồn nó chết rồi, hoặc đã trốn chui trốn lủi sang biên giới.

Từ ngày vợ mất, con mất tích, ông Sáu trở nên lầm lì, ít nói. Và đặc biệt, ông nuôi một con chó Begie Đức to như con bê, lông đen tuyền, mắt sáng quắc như than nóng. Con chó tên là “Hổ”.

Cứ đều đặn như vắt chanh, khi tiếng kẻng báo an ninh xóm vang lên lúc mười giờ đêm, là lúc cánh cổng đồng nhà ông Sáu kẽo kẹt mở ra. Ông Sáu, tay cầm đèn pin, tay dắt dây xích con Hổ, lầm lũi đi dạo.

Dân làng Yên đi ngủ sớm. Nhưng ai cũng thính tai. Tiếng xích sắt loảng xoảng va vào nền đường bê tông, tiếng thở khò khè của con thú dữ khiến trẻ con nín khóc, người lớn thì hé cửa sổ nhòm trộm.

  • “Lão già lại đi ‘tuần’ đấy à?”
  • “Gớm, giàu nứt đố đổ vách mà đêm nào cũng vác xác đi lang thang. Chắc nhiều tiền quá không ngủ được.”

Những lời bàn tán cứ râm ran. Nhưng điều khiến người ta tò mò nhất không phải là việc ông đi dạo, mà là điểm dừng chân của ông.

Đêm nào cũng vậy, sau khi đi hết một vòng làng, ông Sáu lại dừng trước căn nhà cấp bốn lụp xụp nằm cuối xóm, sát bìa rừng. Đó là nhà của cô Thắm.

Thắm năm nay ngoài ba mươi, nhan sắc mặn mà nhưng phận hẩm hiu. Chồng chết sớm vì tai nạn lao động, Thắm ở vậy bán rau nuôi mẹ già liệt giường. Mẹ mất năm ngoái, giờ cô sống một mình, lủi thủi như cái bóng.

Ông Sáu thường đứng trước cổng nhà Thắm rất lâu. Có khi ông buộc con Hổ ở gốc xoan, rồi đẩy cổng bước vào trong. Phải đến gần sáng, khi gà gáy canh ba, người ta mới thấy bóng ông Sáu lập cập dắt chó trở về biệt thự.

Phần 2: Lời Đồn Thổi Và Cái Bụng Bầu

Một tháng, hai tháng, rồi ba tháng trôi qua.

Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Chuyện ông Sáu “ghé thăm” nhà cô Thắm ban đêm trở thành đề tài nóng hổi nhất ở cái chợ làng Yên.

  • “Khiếp thật, trâu già mà thích gặm cỏ non. Lão Sáu đáng tuổi bố cái Thắm ấy chứ.”
  • “Thì gái góa, trai già, ‘rổ rá cạp lại’ cũng là thường tình. Nhưng mà lén lút thế kia thì chắc là sợ mang tiếng.”
  • “Gớm, cái Thắm nhìn hiền lành thế mà cũng ghê gớm. Chắc thấy lão Sáu giàu nên mồi chài để kiếm chút vốn đây mà.”

Những ánh mắt nhìn Thắm bắt đầu thay đổi. Từ thương cảm, họ chuyển sang dè bỉu, khinh miệt. Thắm đi chợ, người ta ném trả tiền thừa xuống đất chứ không đưa tận tay. Thắm ra giếng làng giặt đồ, các bà các cô bĩu môi bỏ đi chỗ khác.

Thắm vẫn im lặng. Cô cúi đầu thấp hơn, cái nón lá sụp xuống che đi đôi mắt u buồn. Nhưng cô không thể che giấu được sự thay đổi của cơ thể mình.

Tháng thứ tư, bụng Thắm lùm lùm sau lớp áo bà ba rộng thùng thình.

Cả làng Yên chấn động.

  • “Đấy! Tao nói có sai đâu! Chửa rồi!”
  • “Chửa với ai được nữa? Đêm nào lão Sáu chả chui ra từ nhà nó. Rõ mười mươi rồi.”

Tin đồn lan đến tai họ hàng nhà ông Sáu. Mấy đứa cháu xa lắc xa lơ, bình thường chẳng bao giờ ngó ngàng đến ông bác, nay bỗng dưng kéo đến biệt thự làm ầm ĩ. Chúng nó sợ ông Sáu già rồi lẩm cẩm, bị “con hồ ly tinh” kia lừa lấy hết gia tài, thì chúng nó mất phần thừa kế.

  • “Bác Sáu! Bác làm thế là bôi tro trát trấu vào mặt dòng họ! Bác thiếu gì người hầu hạ mà phải dây dưa với con nạ dòng ấy?” – Thằng cháu trưởng họ gào lên giữa sân.

Ông Sáu ngồi trên ghế tràng kỷ, tay vuốt ve đầu con Hổ đang gầm gừ. Ông rít một hơi thuốc lào, nhả khói trắng xóa, rồi thủng thẳng đáp:

  • “Việc tao tao làm. Đứa nào còn lắm mồm, tao thả con Hổ ra thì đừng trách.”

Sự im lặng và thái độ bất cần của ông Sáu càng khiến dân làng tin chắc vào cái thai trong bụng Thắm là của ông. Họ gọi đứa bé chưa chào đời ấy là “nghiệt chủng”, là “kết quả của sự dâm ô”.

Trong khi đó, Thắm ngày càng tiều tụy. Cô ốm nghén nặng, người gầy rộc đi, chỉ có cái bụng là ngày một to lên. Đêm đêm, người ta vẫn thấy ông Sáu dắt chó đến. Nhưng giờ đây, ông không đi tay không nữa. Trên tay ông lỉnh kỉnh những túi lớn túi bé: khi thì cặp lồng cháo, khi thì túi thuốc bổ, có khi là cả những bọc tã lót trẻ sơ sinh.

Người ta bảo lão Sáu đang cố “chuộc lỗi”, hoặc đang chăm bẵm cho “đứa con nối dõi” lúc xế chiều.

Phần 3: Đêm Mưa Gió Và Tiếng Hét Xé Lòng

Mùa đông năm ấy đến sớm. Gió mùa đông bắc rít từng hồi qua khe cửa, lạnh thấu xương.

Đêm rằm tháng Mười. Trời đang trong xanh bỗng đổ mưa rào. Cơn mưa trái mùa xối xả như trút nước, kèm theo sấm chớp đì đùng.

Mười hai giờ đêm. Tiếng chó sủa vang rền khắp xóm. Không phải tiếng sủa cầm canh, mà là tiếng sủa dồn dập, báo hiệu chuyện chẳng lành.

Từ phía nhà cô Thắm, một tiếng hét thất thanh vọng ra, xé toạc màn mưa:

  • “Cứu… Cứu với… Đau quá…”

Hàng xóm láng giềng lục đục bật đèn. Dù ghét bỏ, nhưng tình làng nghĩa xóm tối lửa tắt đèn vẫn còn đó. Bà Tám hàng xóm trùm áo mưa chạy sang đầu tiên.

Cánh cửa nhà Thắm mở toang. Trong ánh đèn dầu leo lét, Thắm đang quằn quại trên chiếc giường tre cũ kỹ, mồ hôi vã ra như tắm, khuôn mặt tái mét cắt không còn giọt máu. Nước ối đã vỡ, tràn lênh láng xuống nền nhà đất.

  • “Ối giời ơi! Nó đẻ! Nó đẻ ngược rồi!” – Bà Tám hét lên kinh hãi khi nhìn thấy một bàn chân tím tái của đứa bé thò ra ngoài.

Cả xóm nháo nhào.

  • “Gọi ông Sáu! Gọi bố nó đến mau!”
  • “Gọi trạm xá! Nhanh lên không chết cả mẹ lẫn con bây giờ!”

Mọi người đổ xô đi tìm ông Sáu. Nhưng lạ thay, căn biệt thự của ông tối om, cổng khóa chặt. Gọi điện thoại không ai nghe máy.

  • “Đồ bạc ác! Làm người ta chửa rồi giờ trốn biệt tăm!” – Một người chửi đổng.

Tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Thắm đã lịm đi vì kiệt sức. Bà Tám và mấy người đàn bà trong xóm xắn tay áo, cố gắng xoay ngôi thai nhưng không được. Máu chảy ra ngày càng nhiều.

Đúng lúc tuyệt vọng nhất, thì một tiếng gầm rú vang lên từ phía sau nhà. “Rầm!”

Cánh cửa hậu bằng gỗ lim dày cộp bị ai đó đạp tung. Một bóng đen lao vào nhà như một con thú bị thương.

Đó không phải ông Sáu. Đó là một người đàn ông trẻ, râu tóc rậm rạp che kín nửa mặt, quần áo rách bươm, trên người nồng nặc mùi ẩm mốc của đất cát.

Gã đàn ông lao đến bên giường, gạt phăng mọi người ra.

  • “Thắm! Thắm ơi! Cố lên em! Anh đây! Anh ở đây rồi!”

Hắn nắm chặt tay Thắm, gào lên trong tuyệt vọng. Thắm hé đôi mắt lờ đờ, nhìn thấy hắn, cô mỉm cười yếu ớt, nước mắt trào ra:

  • “Anh… con… cứu con…”

Gã đàn ông quay sang bà Tám, đôi mắt long lên sòng sọc nhưng đẫm lệ:

  • “Bà Tám! Bà đỡ cho vợ cháu! Cháu xin bà! Cứu vợ con cháu với!”

Bà Tám sững sờ. Giọng nói này… đôi mắt này…

  • “Mày… mày là…”

Nhưng không kịp hỏi han. Tiếng sấm nổ rền trời. Thắm cong người lên trong cơn đau cuối cùng. Gã đàn ông ghì chặt vai vợ, truyền cho cô chút sức lực tàn tạ của mình.

Và rồi, tiếng khóc “Oa… oa…” vang lên, lảnh lót và mạnh mẽ, át cả tiếng mưa rơi.

Phần 4: Sự Thật Phơi Bày Dưới Ánh Đèn Dầu

Đứa bé ra đời. Một bé trai kháu khỉnh, nặng trịch. Bà Tám run rẩy cắt rốn, lau sạch người cho đứa bé rồi quấn nó vào chiếc khăn bông.

Lúc này, dân làng đã bu kín cả sân và hiên nhà. Ai cũng tò mò muốn xem mặt mũi “con ông Sáu”. Bà Tám bế đứa bé ra chỗ sáng, dưới ánh đèn pin của đám thanh niên soi vào.

Tất cả nín thở. Và rồi, những tiếng ồ lên kinh ngạc vang lên.

  • “Trời ơi! Nhìn kìa!”
  • “Cái vết bớt! Vết bớt son hình ngọn lửa ở cổ!”

Không ai có thể nhầm lẫn được. Đứa bé không hề có nét nào của ông Sáu già nua. Nó có cái mũi cao thẳng tắp, đôi mắt to đen láy, và đặc biệt là vết bớt son đỏ rực hình ngọn lửa ngay dưới cổ.

Đó là đặc điểm nhận dạng độc nhất vô nhị của Hùng – con trai ông Sáu. Thằng Hùng “Đại bàng”, kẻ đã mất tích ba năm nay.

Mọi người quay phắt lại nhìn gã đàn ông râu ria xồm xoàm đang ôm lấy Thắm. Gã từ từ đứng dậy, đưa tay vuốt ngược mái tóc rối bù ra sau, để lộ khuôn mặt hốc hác nhưng góc cạnh quen thuộc.

  • “Là thằng Hùng! Thằng Hùng con ông Sáu! Nó chưa chết!”

Cả làng Yên như vỡ trận. Hóa ra, tác giả của cái bào thai kia không phải ông Sáu, mà là con trai ông.

Đúng lúc đó, tiếng còi xe cảnh sát hú vang từ đầu làng. Ánh đèn xanh đỏ loang loáng trong mưa. Ông Sáu xuất hiện. Ông không đi một mình, mà đi cùng với trưởng công an huyện và hai chiến sĩ còng số 8.

Ông Sáu bước vào nhà, người ướt sũng, chiếc đèn pin trên tay vẫn còn sáng. Ông nhìn đứa cháu nội vừa chào đời, rồi nhìn đứa con trai tàn tạ của mình. Đôi mắt già nua đỏ hoe, chớp chớp liên hồi để ngăn dòng lệ.

  • “Bố…” – Hùng nhìn ông Sáu, giọng khàn đặc. – “Con xin lỗi bố. Con không trốn nữa. Con được nhìn thấy thằng cu rồi… Con mãn nguyện rồi.”

Ông Sáu bước tới, dang đôi tay gầy guộc ôm chầm lấy đứa con tội lỗi.

  • “Thôi… thế là tốt rồi con ạ. Ra đầu thú đi, rồi cải tạo cho tốt mà về nuôi con.”

Phần 5: Bí Mật Dưới Căn Hầm

Đêm hôm đó, Hùng bị giải đi. Nhưng trước khi đi, anh được phép hôn lên trán đứa con đỏ hỏn và nắm tay Thắm lần cuối.

Sự thật dần được hé lộ qua lời kể nghẹn ngào của ông Sáu với dân làng.

Ba năm trước, Hùng không hề bỏ trốn sang biên giới. Trong vụ ẩu đả năm ấy, Hùng đã lỡ tay gây thương tích nặng cho một tên côn đồ để bảo vệ Thắm (lúc đó đang bị tên này sàm sỡ). Sợ hãi vì nghĩ mình đã giết người, Hùng bỏ trốn. Nhưng anh không đi xa, anh trốn ngay trong… cái hầm rượu cũ bị bỏ hoang dưới nền nhà của Thắm.

Căn hầm đó có từ thời Pháp, cửa vào được ngụy trang khéo léo dưới gầm giường. Thắm vì yêu Hùng, vì mang ơn cứu mạng, đã chấp nhận che giấu anh suốt ba năm trời.

Ông Sáu biết chuyện sau một lần Thắm lén đến tìm ông xin tiền mua thuốc khi Hùng bị sốt rét. Từ đó, ông Sáu bắt đầu những chuyến “đi dạo” lúc nửa đêm. Con chó Begie to lớn thực chất là để canh chừng, đánh lạc hướng sự chú ý của người khác nếu có ai bén mảng đến gần. Những túi đồ ông mang đến không phải cho “bồ nhí”, mà là tiếp tế lương thực, thuốc men cho đứa con trai đang sống chui nhủi dưới lòng đất.

Ông Sáu đau đớn, dằn vặt. Ông muốn con ra đầu thú để hưởng khoan hồng, nhưng nhìn Thắm và Hùng yêu nhau trong tuyệt vọng, ông lại không nỡ. Cho đến khi Thắm có thai.

Cái thai ngày một lớn. Hùng không thể trốn mãi dưới hầm. Đứa trẻ cần ánh sáng mặt trời, cần giấy khai sinh, cần một người cha đàng hoàng chứ không phải một kẻ trốn nã.

Đêm nay, khi Thắm trở dạ khó sinh, Hùng đã quyết định phá cửa hầm lao ra, chấp nhận bị bắt để cứu vợ con. Và ông Sáu, người cha đau khổ ấy, cũng đã có một quyết định khó khăn nhất cuộc đời: Ông chính là người đã gọi điện báo công an, để chấm dứt chuỗi ngày sống trong bóng tối của con trai mình.

Phần 6: Bình Minh Sau Cơn Mưa

Sáng hôm sau, mưa tạnh hẳn. Nắng vàng rải nhẹ trên những vòm cây ướt đẫm.

Trước cổng nhà Thắm, không còn những ánh mắt dè bỉu, khinh miệt nữa. Người ta kéo đến thăm hỏi, mang cho mẹ con Thắm chục trứng, mớ rau ngót. Ai cũng chép miệng thương cảm cho mối tình tréo ngoe đầy sóng gió.

Ông Sáu cho người đến đón mẹ con Thắm về biệt thự. Cánh cổng đồng uy nghi lần đầu tiên mở rộng để đón một người phụ nữ nghèo hèn nhưng giàu tình nghĩa vào làm dâu con.

Ông Sáu bế đứa cháu nội trên tay, nựng nịu:

  • “Ngoan nhé, bố đi ‘học’ vài năm rồi bố về. Ông sẽ nuôi cháu thành người, để sau này cháu đón bố.”

Con Hổ nằm phục dưới chân ông, vẫy đuôi, mắt lim dim nhìn đứa bé ngủ ngon lành.

Làng Yên trở lại vẻ yên bình vốn có. Chỉ có điều, người ta không còn thấy ông Sáu đi dạo lúc nửa đêm nữa. Thay vào đó, mỗi buổi chiều tà, người ta thấy một ông già dắt theo một đứa trẻ chập chững tập đi, tiếng cười giòn tan vang vọng cả một khúc sông.

Và trong câu chuyện bên chén trà xanh của các bà các cô, câu chuyện về “Đứa con của bóng đêm” đã trở thành một giai thoại đẹp về tình phụ tử, tình yêu đôi lứa vượt lên trên mọi nghịch cảnh và định kiến của người đời.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News