×
×

“Ng::oại tìn:;h không phải chuyện nhỏ. Đã thế, anh còn muốn tôi trả tiền cho nó. Anh coi tôi là gì? Ngân hàng sống à?”

“Đổi mật khẩu”

Tôi chưa bao giờ nghĩ cuộc hôn nhân của mình lại kết thúc trong một buổi tối như vậy.

Mười năm chung sống, tôi luôn nghĩ mình đã chọn đúng người đàn ông. Anh – Minh – giỏi giang, bảnh bao, khéo ăn nói, đi đâu cũng được người ta khen là “chồng nhà người ta”. Tôi tin tưởng, dốc lòng lo toan mọi thứ, từ nhà cửa đến con cái, thậm chí cả chi tiêu gia đình cũng do tôi quản lý để anh chuyên tâm sự nghiệp.

Vậy mà, hóa ra, tất cả sự tin tưởng ấy chỉ là cái nền để anh ngoại tình trắng trợn.


Cuộc gọi nửa đêm

Đêm hôm đó, khi tôi vừa dỗ con ngủ, điện thoại reo dồn dập. Số lạ. Tôi định không nghe, nhưng đầu dây bên kia là giọng một y tá:

“Chị là vợ anh Minh phải không? Anh ấy đang cấp cứu ở bệnh viện, cần người nhà ngay lập tức.”

Tim tôi thắt lại. Tôi vội vàng bắt taxi đến viện, đầu óc hoang mang. Nhưng khi vừa đến phòng cấp cứu, cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng.

Trên giường bệnh là Minh – mặt mày tái mét, quần áo xộc xệch. Bên cạnh, một cô gái trẻ nằm giường kế bên, khóc thút thít. Nghe loáng thoáng, tôi hiểu ra: họ “vui vẻ” quá đà trong khách sạn, cả hai cùng kiệt sức, phải đưa vào viện cấp cứu.

Cả thế giới của tôi sụp đổ ngay lúc đó.


Yêu cầu trơ trẽn

Chưa kịp hoàn hồn, nhân viên thu ngân bước tới:

“Anh Minh nhập viện không mang theo giấy tờ, chị vui lòng đưa thẻ thanh toán để tạm ứng viện phí.”

Tôi ngỡ ngàng:
“Còn cô ta?” – tôi chỉ thẳng vào ả nhân tình đang giả vờ yếu ớt.

Người y tá nói khẽ:
“Hai người nhập viện chung phòng, chung hóa đơn. Hiện anh Minh bảo chị sẽ chi trả.”

Tôi cười gằn. Bao năm qua, tôi là người quẹt thẻ thanh toán mọi thứ: từ mua nhà, xe cho đến những bữa tiệc xa hoa mà anh khoe khoang với thiên hạ. Những chiếc thẻ “đen” kia đều đứng tên tôi vì tôi là người trực tiếp điều hành công ty gia đình. Anh chưa bao giờ ngại tiêu tiền của tôi, và nay lại muốn tôi trả cả tiền viện phí cho cuộc hoan lạc nhục nhã của anh.


Khoảnh khắc tỉnh ngộ

Tôi bước ra ngoài, hít thật sâu. Trong túi tôi là chiếc thẻ quen thuộc. Nhưng thay vì đưa nó cho y tá, tôi mở điện thoại, đăng nhập ứng dụng ngân hàng. Bàn tay tôi run rẩy… rồi gõ một dãy số mới.

Mật khẩu thẻ đã thay đổi.

Đó là khoảnh khắc tôi biết mình vừa cắt đứt một sợi dây trói vô hình suốt bao năm qua.


Đối diện

Khi tôi quay lại, Minh đã tỉnh táo hơn, mặt mũi vẫn nhợt nhạt nhưng giọng gắt gỏng:

“Em còn đứng đó làm gì? Mau quẹt thẻ đóng tiền đi. Người ta đang đợi kìa!”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, bình tĩnh nói:
“Em đã đổi mật khẩu rồi. Tiền của em, em không trả cho màn kịch nhục nhã này.”

Anh trừng mắt, giọng lạc đi:
“Em dám à? Đây là chuyện ngoài ý muốn. Người đàn ông nào chả có lúc yếu lòng!”

Cô nhân tình giả vờ chen vào, giọng thỏ thẻ:
“Chị à, em xin lỗi… nhưng em và anh Minh thật lòng yêu nhau. Mong chị rộng lượng…”

Tôi bật cười thành tiếng.
“Cô gọi tôi là chị? Vậy thì xin lỗi, tôi không nuôi nổi em. Tôi không trả đồng nào cho bữa tiệc xác thịt của hai người.”


Hậu quả nhãn tiền

Không có thẻ thanh toán, Minh buộc phải gọi cho bạn bè cầu cứu. Nhưng nửa đêm, ai dám rút cả trăm triệu để ứng trước viện phí? Cuối cùng, anh đành cầu cứu mẹ đẻ.

Bà chạy tới trong bộ đồ ngủ, vừa khóc vừa trách móc:
“Con ơi, sao khổ thế này…”

Tôi đứng bên cạnh, nhìn cảnh tượng đó mà thấy mỉa mai. Cả đời bà bênh con trai, coi tôi chỉ là “máy đẻ” và “két sắt di động”. Giờ thì bà mới biết, cái két ấy đã khóa chặt.

Người nhà anh xì xào: “Sao không thấy vợ nó trả tiền?”, “Nghe nói toàn bộ tài chính do vợ nắm, chắc cô ấy biết chuyện rồi”… Những lời đó như những nhát dao bổ thẳng vào lòng tự trọng của Minh. Anh đỏ bừng mặt, lắp bắp chửi rủa, nhưng cũng chẳng làm gì được.


Ly hôn

Vài ngày sau, khi Minh xuất viện, tôi đặt đơn ly hôn ngay ngắn trên bàn. Anh tái mặt:
“Em điên rồi! Vì một chuyện nhỏ mà đòi bỏ chồng à?”

Tôi lạnh lùng đáp:
“Ngoại tình không phải chuyện nhỏ. Đã thế, anh còn muốn tôi trả tiền cho nó. Anh coi tôi là gì? Ngân hàng sống à?”

Anh gào lên, nhưng tôi không nao núng. Tôi đã quyết định.

Phiên tòa diễn ra chóng vánh. Tài sản phần lớn thuộc về tôi vì tôi mới là người đứng tên công ty và nhà đất. Minh ra đi gần như tay trắng, còn phải gánh thêm điều tiếng “người đàn ông mây mưa quá đà nhập viện”. Nhân tình của anh cũng biến mất, chẳng ai dám dây vào một kẻ bại trận như thế.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News