×
×

Tôi cố lấy hơi, lên tiếng: – Em… em đ/a/u b/ụ/ng lắm rồi… chắc sắp si/nh… Không ai buồn quay đầu lại. Mẹ chồng gạt đi bằng một cái liế/c nhẹ

Trời hôm ấy mưa tầm tã. Trong nhà, tiếng nhạc sinh nhật vang ầm ầm, bóng đèn đầy màu sắc nhảy múa trên tường. Cả nhà chồng quây quần bên chiếc bánh kem lớn, cắt bánh, chúc mừng sinh nhật cô em gái chồng. Tôi ngồi thu mình ở góc phòng, mồ hôi túa ra như tắm, bụng quặn thắt từng cơn, đau đến mức hai chân run rẩy.

Tôi cố lấy hơi, lên tiếng:

– Em… em đau bụng lắm rồi… chắc sắp sinh…

Không ai buồn quay đầu lại. Mẹ chồng gạt đi bằng một cái liếc nhẹ:

– Đàn bà có bầu thì phải chịu, đừng làm quá, để yên người ta vui vẻ.

Chồng tôi thì đang nâng ly, hò hét chúc mừng em gái. Anh chỉ ngoái lại nói một câu hờ hững:

– Tý anh đưa đi, giờ đang bận. Đợi xíu.

Tôi cắn môi đến bật máu, ôm bụng lảo đảo đứng dậy. Không ai hỏi han, không ai tiễn. Tôi tự mở cửa, tự bước ra giữa tiếng cười nói phía sau. Ngoài sân, mưa quất vào mặt như tát.

Tôi gọi xe ôm, leo lên mà bụng thì co bóp dữ dội từng cơn đến mức hoa mắt. Xe vừa chạy được một đoạn thì bất ngờ người lái phanh gấp tránh một chiếc ô tô vượt ẩu. Tôi bị hất khỏi yên, ngã quỵ xuống mặt đường lạnh buốt. Một luồng nước ấm tràn xuống giữa làn nước mưa – nước ối vỡ tung.

Người qua đường hét lên:

– Cô ấy sắp sinh rồi! Mau gọi cấp cứu!

Tai tôi ù đi, mắt mờ dần. Trong đầu chỉ có một ý nghĩ mơ hồ: “Giữa lúc tôi nằm đây giành giật sự sống cho mẹ con mình… thì họ vẫn đang cười vui bên chiếc bánh sinh nhật.”

Tiếng còi xe cấp cứu xé toạc màn mưa. Người ta đưa tôi lên cáng, tiếng y tá vang lên dồn dập:

– Tim thai yếu rồi! Chuẩn bị mổ cấp cứu!

Trong ánh đèn phòng mổ lạnh lẽo, tôi nằm một mình. Không có bàn tay quen thuộc nào nắm lấy. Không một tiếng động viên. Chỉ có hơi lạnh và tiếng máy móc vang lên chát chúa.

Bên ngoài, bác sĩ chạy điền giấy tờ:

– Gọi người nhà ký gấp, sản phụ nguy hiểm lắm!

Điện thoại của tôi rung liên tục… nhưng không ai bắt máy.


Ở nhà chồng, bữa tiệc vẫn chưa tàn. Chồng tôi nâng ly thêm vài vòng, cười nói với khách. Điện thoại anh rung liên tục nhưng cả nhà khó chịu. Mẹ chồng nói:

– Sinh nhật người ta, đừng nghe nó làm phiền. Có bầu thì đẻ, ai chẳng thế.

Đến khi màn hình điện thoại sáng rực với hơn chục cuộc gọi nhỡ, chồng tôi mới lảo đảo bước ra ngoài nghe máy. Nhưng lúc ấy, ca mổ của tôi đã bắt đầu được hơn 30 phút.


Đứa bé chào đời trong tiếng khóc yếu ớt. Bác sĩ bế nó chạy thẳng sang phòng hồi sức sơ sinh:

– Thiếu oxy, phải đưa vào lồng kính!

Còn tôi, cơ thể lạnh dần đi, đau đớn đến mức không còn sức để khóc.

Khi chồng tôi hớt hải chạy vào bệnh viện, men rượu trên người còn nồng, y tá nói như tạt nước lạnh vào mặt anh:

– Anh là chồng sản phụ? Vợ anh mổ cấp cứu, bé đang nằm phòng đặc biệt. Sao giờ anh mới tới?

Chồng tôi đứng chết lặng.

Anh chạy đến phòng hồi tỉnh. Tôi nằm đó, gương mặt nhợt nhạt, môi nứt khô, hai mắt sưng đỏ. Nhìn thấy anh, tôi chỉ khẽ quay mặt đi. Không phải vì giận – mà vì nỗi thất vọng đã vượt xa mọi cơn đau thể xác.

Anh nghẹn giọng:

– Anh… xin lỗi…

Tôi mỉm cười nhợt nhạt, vừa yếu vừa buồn:

– Khi em cần nhất… cả nhà anh đều không có ở đó.

Ngoài cửa sổ, cơn mưa vẫn kéo dài, nặng nề như bầu trời đang khóc thay tôi. Khoảnh khắc ấy, tôi biết rằng sinh con thành công không phải là kết thúc – mà chỉ là khởi đầu cho một con đường mới, nơi tôi có lẽ sẽ phải bước đi bằng chính đôi chân mình, không còn trông đợi vào ai nữa.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News