×
×

“Nếu hôm đó em không nói câu ấy… có lẽ mọi thứ đã khác?” Tôi nhìn anh. “Nếu anh không phản bội… thì chẳng có câu nói nào cả.”

Chồng tôi vừa kéo vali vào nhà thì tôi nói một câu rất nhẹ: “Anh à, cô gái ở tầng dưới… vừa bị…

Tôi chỉ đến để nói một câu: “Người đàn ông em yêu… không phải người em nghĩ.”

Chồng tôi vừa kéo vali vào nhà thì tôi nói một câu rất nhẹ: “Anh à, cô gái ở tầng dưới… vừa bị…

Bà đọc từng dòng, tay run đến mức không giữ nổi tờ giấy. “Con… con biết chuyện này chưa?”

Chồng tôi đi công tác Singapore đúng hai tháng. Trước ngày đi một hôm, khi tôi đang phơi quần áo ngoài ban công…

Tôi đứng sau cánh cửa, không lên tiếng. Anh cúi xuống, thận trọng đẩy một gói đồ được bọc kín bằng túi nilon đen vào tận sâu dưới gầm giường.

Chồng tôi đi công tác Singapore đúng hai tháng. Trước ngày đi một hôm, khi tôi đang phơi quần áo ngoài ban công…

Xe cộ đậu kín cả con hẻm. Người ra kẻ vào, tiếng chào hỏi rôm rả từ ngoài cổng đã vọng thẳng vào trong phòng khách.

GÓC BÀN KHÔNG TÊN Bữa tiệc hôm đó được tổ chức tại nhà mợ chồng tôi – căn nhà ba tầng khang trang…

“Con đến đây với tư cách con dâu, vợ của cháu mợ. Con mang quà, mang lòng tôn trọng. Nhưng nếu chỉ được xem là người ăn ké, thì con nghĩ… con không cần sự ‘tốt bụng’ đó.”

GÓC BÀN KHÔNG TÊN Bữa tiệc hôm đó được tổ chức tại nhà mợ chồng tôi – căn nhà ba tầng khang trang…

Căn nhà nhỏ ở đường Nguyễn Văn Trỗi – nơi tôi đã sống gần mười hai năm – luôn là chỗ trú ẩn an toàn nhất sau mỗi ngày dài.

Ổ KHÓA MỚI Tôi tan ca lúc gần bảy giờ tối, bầu trời tháng mười xám đục như phủ một lớp bụi mỏng…

. Ổ khóa sáng loáng, khác hẳn cái ổ cũ đã xước xát theo năm tháng. Một cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng. “Chắc ai đó thay nhầm?” – tôi tự trấn an, nhưng bàn tay đã bắt đầu run.

Ổ KHÓA MỚI Tôi tan ca lúc gần bảy giờ tối, bầu trời tháng mười xám đục như phủ một lớp bụi mỏng…

Hóa ra, suốt sáu năm qua, bà âm thầm dành dụm, mua căn nhà đó bằng chính số tiền bà còn giữ được, đứng tên tôi, nhưng chưa từng nói.

MƯỜI CÂY VÀNG VÀ MỘT CĂN NHÀ CHƯA BAO GIỜ THUỘC VỀ TÔI Tôi nhớ rất rõ buổi sáng hôm đó, cách đây…

Chồng tôi ngồi im, hai vai so lại. Anh tránh ánh mắt của mẹ, cũng tránh luôn ánh mắt của tôi. Tôi hiểu. Anh kẹt giữa hai người phụ nữ, mà cả hai đều đang cần anh đứng về phía mình.

MƯỜI CÂY VÀNG VÀ MỘT CĂN NHÀ CHƯA BAO GIỜ THUỘC VỀ TÔI Tôi nhớ rất rõ buổi sáng hôm đó, cách đây…

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2026 News