×
×

Mỗi tháng chỉ có 1 triệu đồng để ăn, vậy mà bà lão nghe tin người ngoài để rồi bị lừ;;a mất 4 triệu bạc

Cụ Hòa năm nay đã ngoài 80, dáng người nhỏ thó, lưng còng, mái tóc bạc phơ. Cụ sống một mình trong căn nhà cấp bốn xập xệ ở vùng ven thành phố. Chồng mất từ sớm, con cái tha phương làm ăn, có đứa gửi tiền về, có đứa bặt vô âm tín. Mỗi tháng, cụ được trợ cấp lương hưu ít ỏi cộng thêm chút tiền hỗ trợ, tổng cộng chỉ vỏn vẹn 1 triệu đồng để chi tiêu cho cả tháng: tiền ăn, tiền điện, tiền thuốc.

“Bà tính rồi, ngày nào cũng dè sẻn lắm. Sáng ăn bát cháo, trưa gói mì, tối chén cơm chan canh rau. Vậy mà cũng còn phải nhịn vài bữa để dành tiền đi khám bệnh,” cụ Hòa kể, giọng run run.

Sáng hôm đó, cụ đến bệnh viện khám định kỳ. Ngồi ở sảnh chờ, cụ ôm khư khư chiếc túi vải cũ trong đó có hơn 4 triệu – số tiền cụ tích góp cả năm, vừa bán đi mấy con gà mái để lấy. Số tiền này, cụ dự định đóng viện phí, mua thuốc về uống dần.

Đúng lúc ấy, một người đàn ông trung niên ăn mặc bảnh bao, giọng nói ngọt ngào ngồi xuống cạnh cụ. Hắn bắt chuyện, hỏi han, tỏ vẻ thân tình:

– “Cụ ơi, cụ bị bệnh gì mà phải vào đây khám?”
– “Bà bị huyết áp với đau xương khớp… đi lại khó khăn lắm chú ạ.”

Nghe xong, hắn ta gật gù, rồi khẽ hạ giọng như tiết lộ bí mật:
– “May cho cụ, tôi vừa đi miền núi về, mua được củ thuốc quý, người ta gọi là ‘củ trường sinh’. Ngâm rượu uống thì xương khớp khỏi, huyết áp cũng ổn định, sống thọ thêm chục năm. Tôi quý cụ nên mới nói thật. Giá trị lắm, nhưng tôi để lại cho cụ với giá rẻ thôi, coi như giúp người.”

Cụ Hòa ngập ngừng, bán tín bán nghi. Nhưng ánh mắt và giọng nói quá đỗi thuyết phục của kẻ lạ khiến cụ xiêu lòng. Hắn còn giả vờ gọi điện cho “người nhà” xác nhận, rồi lôi trong túi ra một củ màu nâu sần sùi, bọc cẩn thận.

– “Củ này ở ngoài chợ ít nhất cũng chục triệu. Nhưng thấy cụ già yếu, tôi bán cho cụ 4 triệu thôi. Uống là khoẻ re!”

Nghe đến bệnh tật, cụ Hòa run run mở túi, lấy ra bọc tiền đã chuẩn bị cho viện phí. Cụ đưa cả cho hắn, rồi ôm khư khư “củ thuốc quý” như báu vật.

Nhưng khi đến lượt khám, bác sĩ nhìn thấy, hỏi qua liền bảo:
– “Ôi cụ ơi, đây chỉ là củ nghệ già, ngoài chợ bán mấy chục nghìn thôi! Cụ bị lừa rồi!”

Tai cụ ù đi. Đầu óc quay cuồng. 4 triệu – cả năm gom góp, giờ tan biến chỉ trong chốc lát. Cụ òa khóc ngay giữa hành lang bệnh viện. Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt nhăn nheo, giọng nghẹn ngào:

– “Mỗi tháng bà có 1 triệu đồng thôi… dành dụm từng đồng để mua thuốc. Giờ mất cả rồi, biết sống sao đây…”

Người ngồi chờ khám xung quanh xôn xao. Ai nấy vừa thương, vừa phẫn nộ. Một chị công nhân đi khám cùng, không cầm được nước mắt, liền lấy trong ví ra mấy trăm nghìn dúi vào tay cụ:
– “Cụ đừng khóc nữa. Con góp chút ít cho cụ đóng viện phí.”

Rồi người góp 50, người cho 100. Chỉ trong vài phút, số tiền quyên góp được hơn 2 triệu.

Bác sĩ trẻ cũng động lòng, viết giấy giới thiệu xin hỗ trợ miễn giảm viện phí cho cụ. Một số người quay lại clip, chia sẻ câu chuyện của cụ Hòa lên mạng xã hội. Chỉ vài ngày, tin tức lan rộng, hàng nghìn bình luận bày tỏ thương xót và phẫn nộ với kẻ lừa đảo.

Nhiều mạnh thường quân tìm đến bệnh viện, gửi tặng cụ Hòa tiền và quà. Người mang gạo, người cho chăn, có cả nhóm thiện nguyện nhận đỡ đầu, hứa hàng tháng sẽ cấp cho cụ thêm tiền sinh hoạt và thuốc men.

Cụ Hòa nghẹn ngào, đôi mắt mờ đục rưng rưng:
– “Bà già rồi, sống chẳng còn bao lâu. Nhưng hôm nay, bà thấy vẫn còn nhiều người tốt lắm. Bà cảm ơn các cháu, cảm ơn đời vì đã không bỏ rơi bà.”

Câu chuyện khép lại, kẻ lừa đảo vẫn chưa bị tóm, nhưng cụ Hòa không còn đơn độc nữa. Thứ cụ nhận được sau nỗi đau mất mát không chỉ là những đồng tiền hỗ trợ, mà là tình thương, là niềm tin rằng giữa cuộc đời bon chen, lòng tốt vẫn còn hiện hữu.

Có lẽ, “củ thuốc quý” thật sự với cụ Hòa không nằm trong cái bọc củ nghệ giả mạo kia, mà chính là tấm lòng của những con người xa lạ đã chìa tay ra giữa lúc cụ khốn cùng nhất.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News