×
×

Nhưng không phải chiếc đồng hồ khiến trái tim anh ngừng đập, mà là chiếc bớt hình giọt nước dưới vành tai trái — thứ mà cả đời anh chỉ nhìn thấy trên một người duy nhất

Bốn năm sau ngày chôn cất vợ mình, Trung, 38 tuổi, doanh nhân thành đạt tại Sài Gòn, vẫn chưa một lần nguôi ngoai nỗi mất mát. Vợ anh — , cô gái có nụ cười nhẹ như tơ và chiếc bớt hình giọt nước ngay dưới tai trái — đã ra đi trong một tai nạn giao thông kinh hoàng trên đường cao tốc.

Người ta tìm thấy thi thể cháy sém, chỉ còn đủ giấy tờ và đồng hồ nhận dạng.

Hôm ấy, Trung đã ôm lấy chiếc túi vải cháy loang lổ mà phía giám định đưa về, khóc đến khản cả tiếng.

Bốn năm rồi.
Mỗi đêm, anh vẫn tỉnh giấc giữa chừng, đưa tay sang bên cạnh, rồi trống trải nhận ra mình vẫn chỉ nằm một mình.


1. Gặp lại ở sân bay Tân Sơn Nhất

Chiều hôm đó, Trung vừa ký xong hợp đồng quan trọng và ra sân bay Tân Sơn Nhất để bay ra Hà Nội họp với đối tác. Anh bước đi giữa dòng người đông đúc, tâm trí vẫn căng như dây đàn.

Rồi anh khựng lại.

Cách anh vài mét, một người phụ nữ đang kéo vali, tóc đen dài buộc hờ, cổ tay đeo chiếc smartwatch giống hệt Hà ngày xưa thích dùng.

Nhưng không phải chiếc đồng hồ khiến trái tim anh ngừng đập.
Mà là chiếc bớt hình giọt nước dưới vành tai trái — thứ mà cả đời anh chỉ nhìn thấy trên một người duy nhất.

Người phụ nữ quay nghiêng.
Và Trung chết lặng.

Đôi mắt ấy.
Sống mũi ấy.
Nét mặt ấy.

Giống đến mức không tưởng.

Tim anh đập hỗn loạn.
Người phụ nữ làm thủ tục check-in, còn anh thì chỉ biết đứng nhìn, toàn thân lạnh buốt như đang đứng giữa trạm xăng ngày Hà mất.

Anh nghĩ mình bị ảo giác.
Tưởng tượng.
Hay bị quá khứ hành hạ.

Nhưng khi người phụ nữ bước ra khỏi hàng, nói nhỏ với nhân viên:
“Dạ, tên em là… Hà Vy,”

…thì chân Trung mềm nhũn.

Vy.
Cái tên thay đổi.
Nhưng “Hà” vẫn còn đó, len lỏi như một lời thì thầm.


2. Sự bùng nổ của nỗi nghi ngờ

Cả chuyến bay ra Hà Nội, Trung chỉ ngồi nhìn vào tấm ảnh duy nhất còn rõ nét của Hà — chụp năm cưới.

Chiếc bớt.
Đôi mắt.
Gương mặt.

Tất cả trùng khớp đến đáng sợ.

Khi đáp xuống Nội Bài, anh thấy cô bước vào chiếc taxi màu vàng, biển Hà Nội. Trung lập tức nhảy lên một chiếc khác, dằn giọng:

“Anh theo chiếc kia giúp tôi. Gấp.”

Người tài xế nhìn anh qua gương chiếu hậu, rồi gật đầu.
Họ chạy xuyên qua cầu Nhật Tân, dòng xe hối hả trong buổi chiều muộn.

Cô gái xuống ở một khu chung cư mới xây, sạch sẽ, yên tĩnh.
Không phải khu vực sang trọng.
Một cuộc sống rất “bình thường”.

Trung ngồi trong xe, tay run lên.
Nếu đó thực sự là Hà thì tại sao…?
Tại sao bỏ anh suốt bốn năm?
Tại sao sống lặng lẽ như vậy?

Anh ngồi thêm 20 phút rồi tự ép mình bước xuống xe, tiến đến tòa nhà. Hành lang gió lùa, tiếng dép loẹt quẹt của hàng xóm, mùi thức ăn từ căn hộ gần đó — tất cả đều trái ngược với thế giới hào nhoáng mà anh và Hà từng sống.

Anh đứng trước căn hộ 1208.
Tim đập thình thịch.

Anh giơ tay bấm chuông.

Cánh cửa mở.

Và người phụ nữ ấy — Hà, hay Hà Vy — xuất hiện.

Khi đối mặt ở khoảng cách gần đến mức nghe thấy hơi thở của nhau, mọi nghi ngờ không còn là tưởng tượng.

Đó là khuôn mặt anh đã từng hôn hàng nghìn lần.

Cô sững lại, tay run lên khi nhìn thấy anh.

Nhưng thay vì sửng sốt, cô thở dài.

“Anh tìm đến rồi.”

Trung lảo đảo.

Câu nói ấy… không phải kiểu của người xa lạ.
Nó giống như của một người đã chờ anh từ rất lâu.


3. Sự thật anh không bao giờ tưởng tượng nổi

Căn hộ đơn sơ, gọn gàng của cô gái khiến Trung cảm thấy mình bước vào một thế giới khác.
Không có dấu vết nào của cuộc sống giàu sang mà anh từng chia sẻ với Hà.

Cô rót nước, đặt trước mặt anh.

“Anh muốn biết… tại sao em vẫn còn sống, đúng không?”

Trung không trả lời, chỉ nhìn thẳng vào cô.

Cô quay sang, nói bằng giọng nhỏ như gió thoảng:

“Người chết cách đây bốn năm… không phải em.”

Toàn thân Trung lạnh toát.

“Nhưng xét nghiệm ADN—”

“Là của một người phụ nữ vô gia cư… bị tai nạn đúng đêm đó. Em chính là người báo tin đầu tiên, nhưng sau đó… em biến mất.”

Trung nghẹn họng.

“Tại sao? Tại sao em lại làm thế?!”

Đôi mắt Hà Vy đỏ lên.

“Vì nếu em còn sống…”
“…anh sẽ chết.”

Trung sững sờ.

Cô hít sâu, bàn tay siết chặt đến mức trắng bệch.

“Anh có nhớ tập đoàn mà anh với ba mẹ đang tranh chấp cổ phần không? Nhớ những lời đe doạ anh từng xem như trò đùa không?”

Trung gật. Anh từng nghĩ đó chỉ là chiến thuật ép giá.

“Đêm đó… em nghe lén được cuộc điện thoại. Người ta nói sẽ ‘loại bỏ’ anh trong vòng 48 giờ. Em biết anh không tin, nên em…”
“…em hy sinh chính cuộc đời mình.”

Cổ họng Trung nghẹn lại, lòng ngực như bị bóp chặt.

“Tại sao em không nói với anh?!”

“Vì anh sẽ không để em đi.”
“Vì chúng ta quá yêu nhau.”
“Và vì em biết… chỉ khi em chết, anh mới chịu rời khỏi Việt Nam, đưa tập đoàn sang Singapore theo đúng ý mẹ anh — để an toàn.”

Trung bật khóc.

Bốn năm qua, anh sống như cái bóng.
Còn người anh yêu nhất… phải sống một cuộc đời khác, lặng lẽ, cô độc, không dám xuất hiện.


4. Sự lựa chọn cuối cùng

Hà Vy nhìn Trung, đôi mắt chan đầy nước.

“Em định sẽ sống như thế cả đời.
Nhưng anh đi quá sát… nên mọi thứ đành lộ ra.”

Trung bước đến, nắm hai vai cô:

“Về với anh. Anh sẽ bảo vệ em. Anh thề.”

Cô lắc đầu.

“Mọi thứ chưa kết thúc. Anh trở về sẽ nguy hiểm. Nếu họ biết em sống… họ sẽ quay lại với kế hoạch ban đầu.”

“Anh không quan tâm!”

“Nhưng em quan tâm, Trung à…”

Khoảng lặng tưởng chừng vô tận.

Hà Vy vuốt nhẹ gương mặt anh — cảm giác như bàn tay của người đã chết chạm vào da anh.

“Anh đi đi.
Đừng tìm em nữa.”

Nước mắt anh rơi xuống mu bàn tay cô.

“Anh đã mất em một lần rồi… anh không chịu nổi lần thứ hai.”

Cô cười, buồn đến mức khiến tim người khác co thắt:

“Nhưng anh vẫn phải sống.
Đó là lý do em chọn biến mất.”

Cánh cửa đóng lại chậm rãi.

Và Trung, người đàn ông mạnh mẽ, quyền lực, giàu có, chỉ biết đứng tựa vào tường hành lang, bật khóc như một đứa trẻ.


5. Tin nhắn cuối cùng

Khi về đến khách sạn, điện thoại anh rung lên.

Một tin nhắn từ số lạ:

“Cảm ơn anh vì đã yêu em đủ nhiều để đau như thế.
Hãy sống tiếp phần đời còn lại — vì cả hai chúng ta.”

Không tên.
Không hình.
Không lời hẹn gặp.

Chỉ có một dấu chấm hết, buộc anh phải hiểu:

Cô ấy vẫn còn sống.
Nhưng không còn thuộc về anh nữa.

Và đó là sự thật khiến trái tim anh vỡ đôi — nhưng cũng là điều duy nhất giúp anh biết rằng tình yêu giữa họ chưa bao giờ biến mất.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News