×
×

Người đàn ông đứng trước mặt tôi – vẫn nụ cười ấy, ánh mắt ấy – Nam, người yêu cũ của tôi bảy năm trước.

“Gặp Lại Người Yêu Cũ Ở Quán Karaoke”

Tôi 32 tuổi, là trưởng nhóm kinh doanh của một công ty lớn. Cuộc sống sau hôn nhân với Tuấn – chồng tôi – bình lặng như mặt hồ, không gợn sóng, nhưng cũng chẳng còn lấp lánh như thuở mới cưới.
Anh ít nói, chỉ quan tâm tôi qua những câu cụt ngủn: “Ăn chưa?”, “Ngủ sớm đi.”
Chúng tôi chung nhà nhưng dường như mỗi người có một thế giới riêng.

Một tối, phòng tôi được mời đi karaoke mừng hợp đồng mới. Tôi ngại, nhưng đồng nghiệp năn nỉ mãi, đành gật đầu.

Quán nằm ở tầng bảy một tòa nhà sang trọng, ánh đèn neon đỏ tím hắt lên mặt người khiến ai cũng như đeo mặt nạ. Tôi bước vào, nhạc ầm ĩ, mùi rượu hòa lẫn khói thuốc.

Giữa những tiếng cười, một giọng nói vang lên sau lưng:
– Dương… là em phải không?

Tôi quay lại. Cốc bia trong tay suýt rơi xuống. Người đàn ông đứng trước mặt tôi – vẫn nụ cười ấy, ánh mắt ấy – Nam, người yêu cũ của tôi bảy năm trước.


Nam từng là mối tình đầu của tôi. Anh đam mê âm nhạc, hát hay, mơ ước mở quán cà phê acoustic. Chúng tôi yêu nhau suốt thời sinh viên, cho đến khi tôi chọn con đường an toàn – kết hôn với Tuấn, người có tương lai ổn định hơn.
Hôm tôi cưới, Nam không đến. Sau đó anh biến mất, chẳng để lại một lời.

Giờ anh đứng đây, trong chiếc sơ-mi đen, tay cầm micro, giọng vẫn trầm và ấm như ngày nào.
Anh cười:
– Anh làm quản lý ở đây. Không ngờ gặp lại em.

Tôi lúng túng, chẳng biết nói gì. Đồng nghiệp kéo tôi ngồi xuống, hò hét yêu cầu “anh quản lý đẹp trai” hát tặng. Nam cười, ánh mắt lướt qua tôi:
– Bài này… dành cho người cũ.

Tiếng nhạc dập dìu. Bài “Chiều nay không có mưa bay” vang lên, giai điệu xưa như lột trần ký ức. Tôi siết chặt tay, cảm giác vừa ngọt vừa đau.

Anh hát xong, nhìn tôi, nửa cười nửa nghẹn:
– Em vẫn thích bài này chứ?

Tôi chỉ đáp khẽ:
– Em không nhớ nữa.


Đêm đó, khi đồng nghiệp say hết, tôi ra hành lang đứng. Nam đến gần, đưa cho tôi cốc nước.
– Em có hạnh phúc không? – anh hỏi.
– Có. – Tôi trả lời, hơi khựng lại – Chỉ là, đôi khi mệt.

Anh gật đầu:
– Anh cũng từng mệt. Nhưng giờ anh ổn rồi. Anh mở được quán nhỏ, dù không lớn nhưng có âm nhạc của riêng mình.
– Tốt quá. – Tôi cười, tránh ánh mắt anh.

Anh nhìn tôi thật lâu, rồi nói nhỏ:
– Năm ấy, anh từng nghĩ nếu chờ thêm chút nữa, có lẽ em sẽ quay lại. Nhưng hóa ra, người ta không thể giữ một người đã chọn bình yên hơn đam mê.

Câu nói khiến tôi nghẹn. Tôi muốn nói “Xin lỗi”, nhưng cổ họng nghẽn lại.

Tôi quay đi, nhưng anh chợt nắm tay:
– Dương… Anh không muốn kéo em lại, chỉ muốn em biết, có người từng yêu em đủ nhiều để tha thứ cho tất cả.

Tôi lặng im. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy đôi mắt anh không còn oán trách, chỉ có sự thanh thản của một người đã đi qua khổ đau.


Tôi về nhà khi đã khuya. Tuấn vẫn ngồi bên bàn làm việc, đèn vàng hắt lên khuôn mặt mệt mỏi. Anh ngẩng lên:
– Em ăn gì chưa? Anh để phần cơm trên bếp.

Tôi nhìn người đàn ông ấy – không hát hay, không nói ngọt, nhưng bảy năm qua vẫn đều đặn nấu cơm, vá xe, chịu đựng những cơn cáu gắt của tôi.
Tôi bỗng nhận ra, mình đã quá quen với sự im lặng đến mức quên rằng đó cũng là một dạng yêu thương – chỉ khác cách biểu hiện.

Tôi ngồi xuống cạnh anh, đặt tay lên vai:
– Anh… mai rảnh không? Mình đi ăn sáng nhé.

Tuấn ngạc nhiên, rồi cười:
– Ừ, em lại muốn ăn bún bò phải không?

Tôi cười, nước mắt rơi lúc nào không hay.


Hai tuần sau, tôi quay lại quán karaoke – không phải để gặp Nam, mà để gửi lại anh một bức thư ngắn:

“Cảm ơn anh đã nhắc em nhớ về những năm tháng đã qua.
Có những người sinh ra để yêu nhau, nhưng không phải để đi cùng nhau.
Em chúc anh hạnh phúc, như cách em đang học lại cách yêu – trong im lặng, mà bền lâu.”

Nam không trả lời, nhưng tôi nghe nhân viên kể: sau khi đọc thư, anh ngồi hát suốt tối, rồi dọn đi nơi khác.


Đến giờ, mỗi khi đi qua quán cũ, tôi vẫn nghe loáng thoáng tiếng hát vọng ra. Có thể không phải Nam, nhưng tôi luôn mỉm cười – vì biết đâu đó, anh cũng đang mỉm cười về tôi.

Gặp lại người cũ không phải để nối lại, mà để biết lòng mình đã trưởng thành đến đâu.
Có những cuộc chia tay không cần lời xin lỗi, vì thời gian đã trả lời thay tất cả.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News