×
×

“Nếu em si/nh được con trai, anh sẽ cưới em làm vợ. Còn nếu là con gái, anh sẽ nuôi nó và chu cấp cho em đầy đủ…

Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo, nơi mà mùa nắng thì đất nứt nẻ, mùa mưa lại ngập trắng đồng. Mẹ tôi là nông dân quanh năm lam lũ, giờ nằm một chỗ vì căn bệnh nặng, thuốc thang mỗi tháng tốn cả chục triệu. Tôi cần một công việc, bất cứ việc gì, miễn là có tiền lo cho mẹ.

Khi được nhận vào một công ty tư nhân lớn ở Hà Nội, tôi mừng rơi nước mắt. Nhưng niềm vui đó kéo dài chưa được một ngày thì sếp — một người đàn ông bốn mươi tuổi, có tiếng là lạnh lùng và quyền lực — gọi tôi lên phòng.

Anh ta nhìn tôi một lượt, ánh mắt bình thản đến rợn người rồi nói:

“Anh đi thẳng vào vấn đề nhé. Anh có vợ, nhưng chưa có con trai. Bố anh sẽ chỉ giao công ty cho người có con trai nối dõi. Anh muốn em giúp anh chuyện này.”

Tôi chết lặng. Anh ta nói tiếp, giọng đều đều như đang bàn chuyện hợp đồng:

“Nếu em sinh được con trai, anh sẽ cưới em làm vợ. Còn nếu là con gái, anh sẽ nuôi nó và chu cấp cho em đầy đủ. Anh xem lý lịch của em rồi — nhà ở quê, mẹ bệnh, hoàn cảnh khó khăn. Anh sẽ chuyển trước 500 triệu để em lo cho mẹ và cho bản thân. Em chỉ cần đồng ý.”

Tôi run rẩy rời khỏi phòng, đầu óc quay cuồng. Cả đêm tôi khóc, mắng mình vì thậm chí đã có giây phút nghĩ đến chuyện đó. Nhưng nhìn mẹ nằm trên giường bệnh, gầy chỉ còn da bọc xương, tôi biết mình không còn lựa chọn. Ba ngày sau, tôi quay lại, nhìn thẳng vào mắt anh ta và nói:

“Tôi đồng ý.”

Ba tháng sau, tôi mang thai. Kết quả siêu âm — là con trai. Anh vui mừng ra mặt, chăm sóc tôi như báu vật. Mỗi tháng anh gửi 50 triệu, thuê bác sĩ riêng, dinh dưỡng riêng. Tôi sống trong căn hộ cao cấp, mọi thứ đều đầy đủ, nhưng trong lòng luôn canh cánh một nỗi sợ mơ hồ.

Đến ngày sinh, tôi đau bụng dữ dội. Giữa cơn quằn quại, y tá báo tin mẹ tôi nguy kịch. Tôi gào lên, muốn bỏ tất cả để chạy về, nhưng cơn đau khiến tôi không thể nhúc nhích. Tôi sinh xong thì ngất đi.

Khi tỉnh lại, giường bên cạnh trống trơn. Tôi hỏi y tá:

“Con tôi đâu? Chồng tôi đâu?”

Cô ta lúng túng:

“Anh ấy… anh ấy đã bế em bé đi rồi.”

Tôi hoảng loạn, gọi điện liên tục nhưng máy anh ta tắt. Tôi đến công ty, bảo vệ nói anh đã đi công tác nước ngoài, không biết bao giờ về. Tôi như phát điên. Cầm tờ giấy chứng sinh, tôi chạy khắp các bệnh viện, các cơ quan, nhưng không ai có thông tin gì.

Một tuần sau, khi tôi đang ngồi trong bệnh viện bên giường mẹ, điện thoại rung lên. Tin nhắn từ số của anh:

“Đây là con trai tôi. Cô đừng tìm nó nữa. Cô đã có những gì cô được hưởng rồi. Đừng đòi hỏi thêm.”

Tôi buông rơi điện thoại, nước mắt rơi như mưa. Trong giây phút đó, tôi nhận ra — 500 triệu, căn hộ, tiền chu cấp… tất cả chỉ là cái bẫy được bày sẵn. Còn tôi, kẻ vì tuyệt vọng mà bán đi niềm tin, giờ mất luôn thứ quý giá nhất trong đời.

Đêm ấy, mẹ tôi tỉnh dậy, yếu ớt nắm tay tôi:

“Con ơi… con trai mẹ đâu rồi?”

Tôi nghẹn ngào, chẳng thể nói gì ngoài hai tiếng “Con mất rồi…”

Nhưng tôi thề, tôi sẽ không để mọi chuyện dừng lại ở đây. Dù có phải đi đến cùng trời cuối đất, tôi sẽ tìm lại đứa con bị đánh cắp — bằng bất cứ giá nào.

CÂU CHUYỆN HƯ CẤU VIẾT BỞI AI

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News