×
×

Đi du lịch cùng chồng 1 tuần nhưng 5 đêm liên tục chồng ra khỏi phòng đến sáng mới về, đi theo thì tôi đã h:ối h:ận

Chương 1: Tuần Trăng Mật Của Sự Im Lặng

Đà Lạt đón vợ chồng tôi bằng một cơn mưa rả rích kéo dài từ trưa đến tận đêm khuya. Thành phố ngập trong sương, thứ sương trắng đục, đặc quánh, nuốt chửng những ngọn đèn đường vàng vọt và len lỏi vào tận tâm can người lữ khách.

Tôi đứng bên cửa sổ khách sạn, nhìn ra hồ Xuân Hương mờ ảo. Hơi lạnh phả vào mặt khiến tôi rùng mình, kéo chặt chiếc áo len mỏng.

  • “Em lạnh à? Vào trong đi kẻo ốm.”

Vũ – chồng tôi – bước tới, vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau. Hơi ấm từ lồng ngực anh truyền sang tôi, quen thuộc và dễ chịu. Lẽ ra, tôi phải cảm thấy hạnh phúc. Đây là chuyến đi kỷ niệm 5 năm ngày cưới, một “tuần trăng mật thứ hai” mà Vũ đã hứa hẹn từ lâu để bù đắp cho những tháng ngày chúng tôi quay cuồng với công việc và… những đợt điều trị hiếm muộn thất bại.

Năm năm. Sáu mươi tháng. Hàng ngàn viên thuốc, hàng trăm mũi tiêm. Tử cung của tôi chằng chịt những vết sẹo vô hình của những lần chọc hút trứng, chuyển phôi rồi lại thất vọng. Bác sĩ bảo cơ hội của tôi rất thấp. Vũ luôn an ủi tôi, anh nói: “Không có con cũng được, miễn là mình có nhau”. Anh là người chồng hoàn hảo, chu đáo, tâm lý, chưa bao giờ tạo áp lực cho tôi.

Nhưng linh cảm của một người phụ nữ luôn mách bảo tôi rằng, có một tảng băng ngầm đang trôi giữa dòng sông hôn nhân êm đềm này.

  • “Anh đi tắm nhé. Tối nay mình đi ăn lẩu gà lá é.” – Vũ hôn nhẹ lên tóc tôi rồi buông tay, bước vào phòng tắm.

Tôi nhìn theo bóng lưng anh. Dạo gần đây Vũ lạ lắm. Anh hay trầm tư, điện thoại luôn úp mặt xuống bàn, và thỉnh thoảng tôi bắt gặp anh nhìn những đứa trẻ con ngoài công viên bằng ánh mắt khao khát đến cháy bỏng – ánh mắt mà anh vội vàng giấu đi khi thấy tôi nhìn.

Đêm đầu tiên ở Đà Lạt trôi qua êm ả. Nhưng đến đêm thứ hai, “bóng ma” bắt đầu xuất hiện.

Chương 2: Những Bước Chân Lúc Nửa Đêm

Đồng hồ chỉ một giờ sáng. Tôi giật mình tỉnh giấc vì một tiếng động nhỏ. Cửa phòng khách sạn khẽ đóng lại “cạch” một tiếng khô khốc.

Tôi quờ tay sang bên cạnh. Trống không. Hơi ấm của Vũ đã tan biến, chỉ còn lại sự lạnh lẽo của lớp ga giường trắng toát.

Tôi bật dậy, nhìn quanh. Vũ không có trong phòng. Điện thoại của anh cũng biến mất. Anh đi đâu giờ này? Giữa cái thành phố lạ lẫm và lạnh lẽo này?

Tôi ngồi co ro trên giường, đợi. Một tiếng, hai tiếng, rồi ba tiếng trôi qua. Gần năm giờ sáng, khi tiếng gà gáy le lói vang lên từ phía thung lũng, Vũ mới trở về.

Anh rón rén mở cửa, người ướt đẫm sương đêm và… mùi lạ. Tôi giả vờ ngủ, nhưng khứu giác của tôi căng ra hết cỡ. Không phải mùi rượu bia, không phải mùi nước hoa phụ nữ. Đó là mùi của thuốc sát trùng, mùi của sữa bột, và mùi hăng hắc của những con hẻm ẩm thấp.

Vũ vào nhà tắm, xả nước rất lâu. Khi anh leo lên giường, tôi cảm nhận được sự run rẩy nhẹ từ cơ thể anh. Anh ôm tôi, nhưng không ngủ, hơi thở nặng nề và đứt quãng.

Sáng hôm sau, tôi hỏi:

  • “Đêm qua anh đi đâu thế?”

Vũ thoáng giật mình, rồi cười xòa, nụ cười gượng gạo không che giấu được sự bối rối trong đáy mắt:

  • “À… anh thèm thuốc quá, khách sạn cấm hút nên anh xuống sảnh ngồi. Gặp mấy ông bảo vệ nói chuyện vui quá nên quên giờ.”

Tôi im lặng. Tôi biết anh nói dối. Vũ đã bỏ thuốc lá từ 3 năm trước để chuẩn bị cho việc sinh con.

Đêm thứ ba. Đêm thứ tư. Rồi đêm thứ năm. Kịch bản lặp lại y hệt. Cứ tầm mười hai giờ đêm, khi anh nghĩ tôi đã say giấc, anh lại lặng lẽ rời đi. Và trở về khi trời tờ mờ sáng, mang theo sự mệt mỏi rệu rã và cái mùi hỗn tạp kỳ lạ ấy.

Đà Lạt vốn dĩ lãng mạn, giờ đây trong mắt tôi trở thành một mê cung u ám chứa đựng bí mật của chồng. Tôi không còn tâm trí đâu mà ngắm hoa, thưởng trà. Mỗi nụ cười của Vũ ban ngày giờ đây giống như một chiếc mặt nạ.

Đến đêm thứ sáu, tức là chúng tôi đã ở đây được một tuần. Sự kiên nhẫn và lòng tin của tôi đã bị bào mòn đến tận cùng. Tôi quyết định không thể tiếp tục đóng vai người vợ ngây thơ được nữa.

Chương 3: Cuộc Truy Đuổi Trong Sương

Mười hai giờ mười lăm phút. Vũ ngồi dậy. Anh nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu để chắc chắn tôi đang ngủ, rồi nhẹ nhàng thay bộ quần áo tối màu, xỏ giày và bước ra ngoài.

Ngay khi cánh cửa khép lại, tôi bật dậy. Tôi khoác vội chiếc áo khoác dày, trùm khăn kín đầu, xỏ giày thể thao. Tôi không đi thang máy cùng lúc với anh. Tôi chạy cầu thang bộ xuống sảnh.

Vũ không bắt taxi. Anh thuê một chiếc xe máy số của khách sạn. Anh nổ máy, phóng vụt đi vào màn sương dày đặc.

Tôi vẫy một chiếc taxi đang đỗ chờ khách đêm.

  • “Anh ơi, đuổi theo chiếc xe máy kia giúp em. Đừng để mất dấu.” – Giọng tôi run lên, không biết vì lạnh hay vì sợ.

Chiếc xe máy của Vũ chạy ngoằn ngoèo qua những con dốc dựng đứng, rời xa khu trung tâm hòa nhoáng. Anh đi về phía Trại Mát, nơi đèn đường thưa thớt và những rừng thông già bao phủ hai bên đường như những bóng ma khổng lồ.

Càng đi, lòng tôi càng thắt lại. Anh không đến quán bar, không đến sòng bạc. Anh đang đi đến một nơi nào đó rất hẻo lánh.

Sau khoảng ba mươi phút, Vũ rẽ vào một con hẻm đất đỏ gồ ghề, lầy lội. Taxi không vào được.

  • “Đến đây thôi chị ơi, vào nữa lầy xe chết.” – Bác tài ái ngại bảo.

Tôi trả tiền, xuống xe. Gió rít từng hồi qua khe núi. Tôi rón rén bám theo ánh đèn xe máy le lói phía trước.

Vũ dừng lại trước một căn nhà gỗ cũ kỹ, mái tôn rỉ sét, nằm chơ vơ giữa vườn hồng trụi lá. Xung quanh vắng lặng như tờ, chỉ có tiếng côn trùng kêu ri rỉ.

Anh dựng xe, không gõ cửa mà đẩy cửa bước vào luôn. Tôi nấp sau một bụi dã quỳ héo úa, tim đập thình thịch như muốn vỡ tung lồng ngực. Tôi rón rén tiến lại gần cửa sổ, nơi có ánh đèn vàng vọt hắt ra.

Khe cửa sổ không đóng kín. Tôi ghé mắt nhìn vào.

Và rồi, cả thế giới của tôi sụp đổ.

Trong căn phòng chật hẹp, ẩm mốc, nồng nặc mùi thuốc tây và mùi dầu gió, Vũ đang ngồi trên một chiếc giường tre ọp ẹp. Trên tay anh… là một đứa trẻ.

Một đứa bé trai chừng ba, bốn tuổi, gầy gò, xanh xao, đầu trọc lóc. Đứa bé đang nằm gọn trong lòng Vũ, thở khò khè từng tiếng khó nhọc. Vũ – người chồng mà tôi đầu ấp tay gối – đang cầm bình sữa, kiên nhẫn bón từng chút một cho đứa bé. Ánh mắt anh nhìn nó… trời ơi, ánh mắt ấy chứa đựng cả một bầu trời yêu thương, xót xa và đau đớn. Đó là ánh mắt của một người cha.

Ngồi ở góc giường là một người phụ nữ. Cô ta gầy guộc, hốc hác, tóc tai rũ rượi, mặc bộ quần áo ngủ nhàu nhĩ. Cô ta đang gục đầu vào thành giường, dường như đã kiệt sức.

  • “Ba ơi… con đau…” – Đứa bé cất tiếng thều thào, giọng nói yếu ớt như ngọn đèn trước gió.

Vũ cúi xuống, hôn lên trán đứa bé, giọng anh lạc đi, nghẹn ngào:

  • “Ba đây. Ba đây rồi. Cố lên con, uống chút sữa rồi ngủ nhé. Ba thương.”

“Ba”. Tiếng gọi ấy như một nhát dao sắc lẹm đâm thẳng vào tim tôi, xé toạc mọi niềm tin, mọi hy vọng mà tôi đã cố gắng gìn giữ suốt 5 năm qua.

Hóa ra, lý do anh không bao giờ áp lực tôi chuyện con cái là vì anh đã có con rồi. Hóa ra, những đêm anh biến mất là để đến bên gia đình nhỏ bí mật này. Tôi là ai trong cuộc đời anh? Là một tấm bình phong? Hay là một con ngốc nuôi hy vọng hão huyền về một mái ấm trọn vẹn?

Tôi muốn lao vào, muốn gào thét, muốn đập phá tất cả. Nhưng đôi chân tôi như bị chôn chặt xuống nền đất lạnh. Tôi nhìn đứa bé đang thoi thóp trên tay anh, nhìn người phụ nữ tàn tạ kia, sự căm hận bỗng chốc bị chặn lại bởi một nỗi bi ai cùng cực.

Chương 4: Sự Thật Dưới Ánh Đèn Dầu

Cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra. Vũ bước ra sân để lấy thêm củi sưởi. Và anh nhìn thấy tôi.

Tôi đứng đó, giữa màn sương mù và gió lạnh, nước mắt giàn giụa, khuôn mặt trắng bệch như một hồn ma. Thanh củi trên tay Vũ rơi xuống đất. “Cạch”.

  • “Mai…” – Vũ thốt lên, giọng anh vỡ vụn.

Tôi không nói gì. Tôi bước qua anh, đi thẳng vào trong nhà. Vũ định giữ tay tôi lại nhưng rồi buông thõng, anh biết không thể giấu được nữa.

Tôi bước đến bên giường. Người phụ nữ kia ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy tôi, cô ta hoảng hốt, co rúm người lại như sợ tôi sẽ làm hại đứa bé.

  • “Chị… chị là…”

Tôi nhìn đứa bé. Nhìn gần, nó giống Vũ như đúc. Cái mũi cao, đôi môi mỏng, và cả cái nốt ruồi nhỏ bên khóe mắt trái. Nó đang sốt cao, hơi thở nóng hổi phả vào mặt tôi.

Vũ chạy vào, quỳ sụp xuống chân tôi.

  • “Mai ơi… anh xin em… Em đánh anh, giết anh cũng được, nhưng đừng làm ồn… Thằng bé yếu lắm rồi…”

Tôi nhìn Vũ, nhìn người đàn ông đang quỳ dưới chân mình. Sự cao ngạo, đĩnh đạc của một giám đốc thường ngày biến mất, chỉ còn lại hình ảnh một người cha tuyệt vọng.

  • “Nó là con anh đúng không?” – Tôi hỏi, giọng lạnh tanh, ráo hoảnh.

Vũ gật đầu, nước mắt chảy dài trên má:

  • “Đúng… Nó là con anh.”

Và rồi, trong căn nhà gỗ lụp xụp giữa đêm Đà Lạt, Vũ kể cho tôi nghe câu chuyện mà anh đã chôn chặt suốt 4 năm qua.

Người phụ nữ này tên là Lan. Cô ấy là người yêu cũ của Vũ thời đại học. Họ chia tay nhau vì gia đình Vũ ngăn cấm Lan nghèo khó. Vũ lấy tôi – một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối và cũng có tình yêu. Nhưng cách đây 4 năm, trong một lần Vũ đi công tác Đà Lạt, anh tình cờ gặp lại Lan. Lúc đó Lan đang làm nhân viên phục vụ, cuộc sống rất khó khăn. Trong một phút yếu lòng, say rượu và nỗi buồn vì chúng tôi mãi không có con, Vũ đã ngã vào vòng tay Lan.

Đó chỉ là một đêm duy nhất. Vũ hối hận và cắt đứt liên lạc ngay sau đó để quay về toàn tâm toàn ý với tôi. Anh không hề biết Lan đã mang thai. Lan cũng không báo cho anh. Cô ấy âm thầm sinh con, tự mình nuôi nấng trong nghèo khó.

Cho đến cách đây 1 tháng. Lan gọi cho Vũ. Đứa bé – tên là Bo – bị ung thư máu giai đoạn cuối. Bác sĩ trả về. Lan đã kiệt quệ cả về tiền bạc lẫn tinh thần. Cô ấy gọi cho Vũ không phải để đòi danh phận, mà để xin anh đến nhìn mặt con lần cuối, và giúp cô ấy lo hậu sự cho thằng bé.

  • “Anh thề với em, anh không hề lừa dối em chuyện tình cảm.” – Vũ nấc lên. – “Anh yêu em. Nhưng thằng bé… nó là máu mủ của anh. Nó sắp chết rồi Mai ơi… Anh không thể bỏ mặc nó được. Chuyến đi này, anh cố tình rủ em đi Đà Lạt là để anh có cớ được ở gần nó những ngày cuối cùng. Anh hèn hạ, anh không dám nói với em vì anh sợ em tổn thương, anh sợ em bỏ anh…”

Tôi nhìn Lan. Cô ấy cúi gầm mặt, khóc không thành tiếng:

  • “Chị ơi… em xin lỗi chị… Em ngàn lần xin lỗi chị… Em không định phá vỡ hạnh phúc của chị đâu. Em chỉ muốn con em được nằm trong vòng tay ba nó một lần trước khi đi… Chị ơi, nó đau lắm…”

Tôi nhìn đứa bé. Nó đang mê sảng, bàn tay bé xíu quờ quạng trong không trung: “Ba ơi… đừng đi… đau quá…”

Trái tim tôi vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh. Tôi là một người phụ nữ khao khát làm mẹ đến điên cuồng. Tôi đã từng khóc hàng đêm vì những đứa con không bao giờ thành hình. Và giờ đây, trước mặt tôi là một đứa trẻ đang chết dần chết mòn, một đứa trẻ mang dòng máu của chồng tôi.

Sự ghen tuông, lòng tự trọng bị tổn thương của tôi bỗng trở nên nhỏ bé và ích kỷ trước cái chết đang cận kề.

Chương 5: Đêm Cuối Cùng

Tôi không tát Vũ. Tôi cũng không chửi mắng Lan. Tôi từ từ ngồi xuống mép giường. Tôi đưa tay ra, nắm lấy bàn tay bé xíu đang chới với của bé Bo.

  • “Ngoan nào. Ba không đi đâu cả. Có cả… mẹ ở đây nữa.”

Vũ và Lan sững sờ nhìn tôi. Tôi quay sang Vũ, mắt ráo hoảnh nhưng giọng nói kiên định:

  • “Anh đứng dậy đi. Đi lấy khăn ấm lau người cho con. Lan, em đi nghỉ một chút đi, em kiệt sức rồi đấy.”

Đêm hôm đó, ba người lớn chúng tôi ngồi quanh chiếc giường tre. Tôi giúp Vũ thay quần áo cho thằng bé. Tôi pha sữa. Tôi hát ru – những bài hát ru mà tôi đã tập hàng ngàn lần để dành cho đứa con trong tưởng tượng của mình.

Bé Bo dường như cảm nhận được hơi ấm, nó dịu cơn đau, chìm vào giấc ngủ. Trong ánh đèn dầu leo lét, tôi nhìn kỹ thằng bé. Nó giống Vũ, nhưng cái cằm chẻ thì giống tôi. Một ý nghĩ hoang đường thoáng qua: Giá như đây là con của chúng tôi.

Gần sáng, bé Bo tỉnh dậy. Nó nhìn Vũ, rồi nhìn tôi. Đôi mắt nó trong veo, không còn vẩn đục vì đau đớn nữa.

  • “Cô là ai ạ? Cô đẹp như tiên nữ ấy.” – Thằng bé thều thào.

Tôi mỉm cười, nước mắt trào ra:

  • “Cô là… mẹ Mai. Ba Vũ đưa mẹ Mai đến thăm Bo.”

Thằng bé cười. Nụ cười thiên thần trên khuôn mặt tử khí.

  • “Ba ơi… Bo hết đau rồi. Bo buồn ngủ quá.”

Vũ ôm chặt con vào lòng, nước mắt anh rơi lã chã xuống mặt thằng bé:

  • “Ừ, Bo ngủ đi. Ba ở đây. Ba yêu Bo nhất trên đời.”

Đứa bé thở hắt ra một hơi dài, nhẹ nhõm. Bàn tay bé xíu đang nắm ngón tay tôi từ từ buông lỏng. Bé Bo đi rồi. Nhẹ nhàng như một làn khói sương Đà Lạt tan biến vào hư không.

Lan gào lên một tiếng xé lòng rồi ngất lịm. Vũ gục đầu vào xác con, tiếng khóc của người đàn ông vỡ vụn cả không gian tĩnh mịch. Tôi ngồi đó, vuốt mắt cho thằng bé. Tôi không phải mẹ nó, nhưng nỗi đau mất mát này, sao lại thấu tim gan đến thế?

Chương 6: Bình Minh Sau Màn Sương

Chúng tôi lo hậu sự cho bé Bo ở Đà Lạt. Đám tang nhỏ, lặng lẽ giữa đồi thông. Lan sau cú sốc mất con, tinh thần suy sụp hoàn toàn. Cô ấy quyết định nương nhờ cửa Phật, vào một ngôi chùa ở ngoại ô để tìm sự bình yên.

Ngày rời Đà Lạt, Vũ không dám nhìn mặt tôi. Anh thu dọn hành lý, để sẵn tờ đơn ly hôn đã ký trên bàn.

  • “Anh không xứng đáng với em. Anh đã lừa dối em, phản bội em. Em hãy tìm một người tốt hơn anh.”

Tôi cầm tờ đơn ly hôn lên. Nhìn chữ ký của anh, nhìn những dòng chữ lạnh lùng chấm dứt 5 năm tình nghĩa. Tôi xé nát tờ đơn trước mặt anh.

Vũ sững người:

  • “Mai…?”
  • “Em giận anh. Em hận anh vì đã giấu em.” – Tôi nói, nhìn thẳng vào mắt anh. – “Nhưng em cũng cảm ơn anh. Vì nhờ có bé Bo, em mới biết anh là một người cha tốt đến thế nào. Anh đã không bỏ rơi con mình, dù trong hoàn cảnh trớ trêu nhất.”

Tôi bước đến, ôm lấy người chồng đang run rẩy của mình.

  • “Quá khứ đã khép lại rồi anh ạ. Thằng bé đã an nghỉ. Lan cũng đã chọn con đường của cô ấy. Chúng ta… hãy bắt đầu lại nhé. Em tin, bé Bo ở trên trời sẽ phù hộ cho chúng ta.”

Vũ ôm chặt lấy tôi, òa khóc như một đứa trẻ. Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh khóc nhiều đến thế kể từ khi chúng tôi quen nhau. Những giọt nước mắt gột rửa tội lỗi, gột rửa nỗi đau.

Hai năm sau.

Tôi ngồi trong phòng chờ sinh của bệnh viện. Cơn đau chuyển dạ khiến tôi vã mồ hôi. Vũ nắm chặt tay tôi, mặt anh tái mét còn hơn cả tôi.

  • “Cố lên vợ ơi! Cố lên em!”

Tiếng khóc “Oa… oa…” vang lên. Bác sĩ đặt đứa bé lên ngực tôi. Một bé trai kháu khỉnh. Tôi nhìn con. Và tôi sững sờ. Đứa bé có cái mũi cao, đôi môi mỏng, và đặc biệt… một nốt ruồi son nhỏ xíu bên khóe mắt trái. Y hệt bé Bo.

Tôi nhìn Vũ. Anh cũng đang nhìn con, nước mắt rưng rưng.

  • “Anh ơi… con về rồi.” – Tôi thì thầm.

Phải rồi, những đứa trẻ không bao giờ lớn, chúng không mất đi. Chúng chỉ hóa thành những thiên thần, bay lượn trên bầu trời, đợi ngày đủ duyên để quay trở lại trong một hình hài mới, với những người thực sự yêu thương và mong chờ chúng.

Đà Lạt mùa sương mù năm ấy đã lấy đi của chúng tôi nhiều nước mắt, nhưng cũng để lại cho chúng tôi bài học lớn nhất về sự tha thứ và tình yêu thương. Rằng hạnh phúc không phải là không có lỗi lầm, mà là biết cùng nhau vượt qua lỗi lầm để nắm tay nhau đi đến cuối con đường.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News