Tôi vừa đi làm được đúng một tuần ở công ty thiết bị văn phòng thì chuyện đó xảy ra. Một buổi sáng thứ Hai, khi tôi vừa bước vào, cả phòng làm việc đã nhốn nháo. Ai đó vừa hét lên:
— “Máy tính của chị Hương mất rồi!”
Không khí trong phòng lập tức đông cứng lại. Tôi đứng lặng, tay vẫn cầm ly cà phê chưa kịp nhấp. Chị Hương – người phụ trách hành chính, nổi tiếng cẩn thận và cũng là người đầu tiên niềm nở với tôi khi mới vào làm – mặt trắng bệch, liên tục hỏi mọi người:
— “Tối qua có ai ở lại công ty muộn không?”
Câu hỏi đó như một mũi kim đâm thẳng vào tôi.
Tối qua tôi là người ở lại muộn nhất. Tôi mượn chìa khóa của bảo vệ để làm nốt báo cáo, khóa cửa cẩn thận rồi mới về.
Tôi chưa kịp nói thì bảo vệ bước vào:
— “Tối qua chỉ có cô nhân viên mới này ở lại thôi mà.”
Cả phòng đồng loạt nhìn tôi. Cảm giác như hàng chục cặp mắt đang dán chặt, nghi ngờ, dò xét. Tôi lắp bắp:
— “Tôi… tôi chỉ làm việc xong rồi về, không thấy gì bất thường cả.”
Chị Hương nở nụ cười gượng, nhưng giọng nói chứa đầy mũi kim mỉa mai:
— “Ở công ty này ai cũng coi nhau như người nhà, chẳng ai lại làm chuyện đó cả. Có lẽ… người mới chưa quen, nhìn thấy đồ xịn quá thì sinh lòng tham cũng nên.”
Tôi đỏ mặt. Tôi biết chị đang nói gì. Tôi không đáp lại, chỉ thấy cổ họng nghẹn cứng. Đúng hôm đó, camera công ty lại bị hỏng vì sự cố kỹ thuật. Tôi chẳng có gì để chứng minh mình trong sạch ngoài lời nói.
Cả ngày hôm ấy, không ai nói chuyện với tôi. Giờ nghỉ trưa, mọi người tản ra từng nhóm nhỏ thì thầm, ánh mắt lướt qua tôi chớp nhoáng rồi quay đi. Tôi nghe thấy vài tiếng xì xào:
— “Mới đi làm có một tuần…”
— “Chắc khó khăn lắm đấy…”
Tôi không chịu nổi áp lực đó. Buổi chiều, tôi đánh bạo gặp chị trưởng phòng, nói:
— “Chắc tôi xin nghỉ. Tôi không muốn dính vào chuyện này nữa.”
Chị nhìn tôi thật lâu rồi nói khẽ:
— “Nếu em nghỉ bây giờ, người ta sẽ càng tin là em làm.”
Câu nói ấy khiến tôi chấn động. Tôi không thể trốn chạy. Nếu tôi rời đi, cái mác “kẻ trộm” sẽ đeo theo tôi mãi.
Tôi bắt đầu để ý mọi người nhiều hơn, và chính khi đó tôi nhận ra một điều lạ: Tuấn, cậu nhân viên IT, người vốn rất ít nói, gần đây trông khác hẳn. Mắt cậu ta thâm quầng, tránh giao tiếp ánh mắt, luôn giữ khư khư chiếc balo bên người kể cả khi đi ăn trưa. Ai cũng biết Tuấn có hoàn cảnh rất khó khăn, mẹ bệnh, nợ học phí em gái chồng chất.
Một buổi chiều, tôi giả vờ hỏi Tuấn về phần mềm trong máy mình. Khi cậu mở laptop ra, tay run nhẹ, tôi thoáng thấy một folder tên “H-Documents” — đúng kiểu thư mục chị Hương thường đặt tên cho các file hành chính.
Tôi im lặng. Đêm đó, tôi không ngủ được. Tôi biết mình phải làm gì, nhưng làm thế nào để không bị xem là “đổ tội cho người khác”?
Sáng hôm sau, tôi đứng trước cả phòng, nói bình thản:
— “Nếu không tìm ra được người lấy, tôi sẽ đề nghị công an đến lấy dấu vân tay. Cứ ai trong công ty từng chạm vào bàn làm việc của chị Hương đều phải kiểm tra, kể cả tôi.”
Câu nói vừa dứt, Tuấn đánh rơi chiếc cốc trên tay, nước văng tung tóe. Mọi người quay lại nhìn. Gương mặt cậu ta trắng bệch, miệng lắp bắp:
— “Không… không cần đâu… chuyện nhỏ vậy… gọi công an làm gì…”
Không ai nói gì thêm. Một giờ sau, Tuấn đến gặp chị quản lý giọng run rẩy:
— “Nếu… nếu tôi xin nghỉ việc ngay hôm nay thì được chứ?”
Rồi cuối cùng đã biết thủ phạm rồi