×
×

Qu:a đ;ê;m với chồng cũ trong phút yếu lòng, tôi lạnh sống lưng khi nghe anh lẩm bẩm lúc ngủ

Phần 1: Cơn Mưa Cố Đô và Người Cũ

Huế đón tôi bằng một cơn mưa dầm dề, dai dẳng như muốn rửa trôi cả những phiền muộn mà tôi mang từ Sài Gòn ra. Chuyến công tác kéo dài ba ngày, nhưng thực chất là một cuộc chạy trốn. Tôi chạy trốn khỏi căn nhà trống trải, nơi mà sự cô độc đã bám đầy lên những bức tường sau cuộc ly hôn cách đây ba năm.

Ba năm. Một khoảng thời gian đủ dài để vết thương liền miệng, nhưng những cơn đau âm ỉ mỗi khi trái gió trở trời thì vẫn còn đó. Tôi là An – một người phụ nữ ba mươi tư tuổi, thành đạt, độc lập, nhưng sâu thẳm bên trong là một tâm hồn đầy vết xước.

Mười một giờ đêm. Tôi ngồi một mình tại quầy bar của khách sạn, xoay xoay ly Margarita đã tan gần hết đá. Tiếng nhạc Jazz dìu dặt hòa cùng tiếng mưa đập vào cửa kính tạo nên một bản hòa tấu buồn thảm.

  • “An? Có phải An không?”

Một giọng nói trầm ấm, quen thuộc đến mức khiến sống lưng tôi tê dại vang lên từ phía sau. Tôi không dám quay lại ngay. Tôi sợ đó là ảo giác. Giọng nói ấy đã từng là cả thế giới của tôi, từng thì thầm vào tai tôi mỗi sáng, và cũng từng gào vào mặt tôi những lời cay độc nhất vào ngày ra tòa.

Tôi chậm rãi quay ghế lại. Và rồi, thế giới quanh tôi như ngừng quay.

Là Phong. Chồng cũ của tôi.

Phong đứng đó, trong bộ vest màu xanh navy cắt may tỉ mỉ, tay cầm ly rượu vang đỏ. Anh vẫn đẹp trai như ngày nào, thậm chí còn phong độ hơn với vài sợi tóc bạc lấm tấm nơi thái dương và vẻ từng trải hiện rõ trong ánh mắt.

  • “Phong… Sao anh lại ở đây?” – Tôi lắp bắp, cố giữ cho giọng mình không run rẩy.

Phong mỉm cười, nụ cười nửa miệng chết người mà ngày xưa tôi từng mê đắm. Anh kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi, mùi nước hoa gỗ đàn hương thoang thoảng – vẫn là mùi hương cũ.

  • “Anh đi gặp đối tác. Trùng hợp thật đấy. Ba năm rồi nhỉ, em trông… mặn mà hơn xưa nhiều.”

Lời khen xã giao nhưng lại khiến tim tôi lỗi nhịp. Chúng tôi bắt đầu nói chuyện. Ban đầu là những câu hỏi thăm dè dặt về công việc, sức khỏe. Sau đó, rượu bắt đầu dẫn lối cho những ký ức.

Phong kể rằng anh đã chuyển ra Hà Nội sống, công việc kinh doanh bất động sản đang rất thuận lợi. Anh nói về những dự án nghìn tỷ, về những chuyến đi châu Âu, về cuộc sống tự do của một người đàn ông độc thân thành đạt.

  • “Còn em thì sao? Đã có ai chưa?” – Phong nhìn sâu vào mắt tôi, ánh mắt thiêu đốt.

Tôi cười chua chát, lắc đầu:

  • “Em bận. Với lại… chim sợ cành cong.”

Phong thở dài, đưa tay ra, những ngón tay thon dài khẽ chạm vào mu bàn tay tôi. Một luồng điện chạy dọc cơ thể.

  • “Anh xin lỗi. Chuyện ngày xưa… là anh trẻ người non dạ. Anh đã quá tham vọng mà bỏ rơi em. Ba năm qua, không ngày nào anh không hối hận.”

Tôi nhìn anh, sững sờ. Phong – người đàn ông kiêu ngạo chưa từng biết cúi đầu – giờ đang nhận lỗi với tôi sao? Men rượu, tiếng nhạc, và sự cô đơn giữa thành phố lạ đã làm mờ đi lý trí của tôi. Tôi bắt đầu tin vào những gì mình muốn tin: Rằng anh vẫn còn yêu tôi, rằng định mệnh đã sắp đặt cuộc gặp gỡ này để chúng tôi sửa chữa sai lầm.

Chai rượu thứ hai được gọi ra. Chúng tôi uống cạn. Phong kể về những đêm anh mất ngủ vì nhớ cơm tôi nấu, nhớ dáng tôi ngồi đọc sách bên cửa sổ. Từng lời, từng lời như những mũi kim thêu dệt lại bức tranh hạnh phúc đã vỡ nát.

Đồng hồ điểm một giờ sáng. Quán bar vắng tanh. Phong ghé sát tai tôi, hơi thở nóng hổi phả vào cổ:

  • “Ở đây ồn quá. Em có muốn… về phòng anh không? Chúng ta có thể nói chuyện nhiều hơn. Anh có mang theo một chai vang Ý rất ngon.”

Tôi biết lời đề nghị đó có nghĩa là gì. Lý trí gào thét bảo tôi hãy đứng dậy và bỏ đi. Nhưng trái tim yếu đuối và khát khao được yêu thương đã trỗi dậy mạnh mẽ. Tôi nhìn vào mắt Phong, thấy trong đó sự chân thành (hoặc tôi tưởng thế).

  • “Được.” – Tôi gật đầu, đặt cược lòng tự trọng của mình vào ván bài tình cảm này.

Phần 2: Đêm Của Những Ảo Vọng

Căn phòng của Phong nằm ở tầng cao nhất, là một phòng Suite sang trọng nhìn ra sông Hương. Cánh cửa vừa khép lại, Phong đã lao vào tôi như một cơn bão. Nụ hôn của anh cuồng nhiệt, gấp gáp, như muốn bù đắp cho ba năm xa cách. Tôi cũng đáp lại anh bằng tất cả nỗi nhớ nhung dồn nén.

Trong ánh đèn ngủ vàng vọt, chúng tôi quấn lấy nhau. Mọi rào cản, mọi oán hận ngày xưa dường như tan biến. Tôi cảm nhận được từng hơi thở, từng nhịp tim của anh. Phong thì thầm những lời yêu đương, gọi tên tôi trong cơn khoái cảm.

  • “An ơi… anh nhớ em… đừng rời xa anh nữa…”

Câu nói ấy đã đánh gục hoàn toàn phòng tuyến cuối cùng của tôi. Tôi ôm chặt lấy anh, nước mắt hạnh phúc len lỏi chảy xuống gối. Tôi nghĩ về một tương lai tái hợp. Tôi nghĩ về việc chúng tôi sẽ bắt đầu lại, trưởng thành hơn, bao dung hơn. Tôi là một người phụ nữ thành đạt, anh cũng vậy, chúng tôi xứng đôi vừa lứa hơn bao giờ hết.

Sau những cuồng nhiệt, Phong nằm vật ra giường, chìm vào giấc ngủ rất nhanh vì say rượu. Anh nằm ngửa, tay gác lên trán, ngực phập phồng đều đặn.

Tôi nằm bên cạnh, không ngủ được. Tôi chống tay ngắm nhìn khuôn mặt anh khi ngủ. Vẫn là hàng lông mày rậm ấy, sống mũi thẳng tắp ấy. Tôi đưa tay vuốt nhẹ tóc anh, lòng tràn ngập sự dịu dàng. Có lẽ ông trời thương tôi, cho tôi cơ hội thứ hai này.

Bên ngoài, mưa vẫn rơi rả rích. Đồng hồ chỉ ba giờ sáng. Không gian yên tĩnh đến mức tôi nghe rõ cả tiếng máy điều hòa chạy vo vo.

Bỗng nhiên, Phong cựa mình. Anh cau mày, miệng lẩm bẩm gì đó không rõ. Có lẽ anh đang mơ. Tôi mỉm cười, định cúi xuống hôn lên trán anh để trấn an.

Nhưng rồi, những âm thanh từ miệng anh bắt đầu rõ hơn.

  • “Alo… Alo…” – Phong nói mớ, tay quờ quạng trong không khí như đang cầm điện thoại.

Tôi im lặng lắng nghe, nghĩ rằng anh đang mơ về công việc.

  • “Yên tâm…” – Giọng Phong lè nhè, đứt quãng nhưng đủ để nghe thấy trong đêm vắng. – “Nó… nó cắn câu rồi… Con ngu…”

Tôi sững người. Tay tôi đang vuốt tóc anh khựng lại giữa không trung. “Nó”? “Con ngu”? Anh đang nói về ai?

Phong tiếp tục lầm bầm, một nụ cười nhếch mép xuất hiện trên khuôn mặt đang ngủ say, nụ cười khiến tôi lạnh toát sống lưng:

  • “Hợp đồng… Mai ký… Ký xong tao lấy tiền… Cái nhà… cái nhà của nó… ngon…”

Rồi anh cười hinh hích, một điệu cười đầy vẻ toan tính và khinh bỉ:

  • “Ba năm… vẫn ngu… Tưởng ông yêu lại à… Mơ đi…”

Máu trong người tôi như đông cứng lại. Từng lời nói mớ của anh như những nhát dao sắc lẻm, đâm toạc màng nhĩ, xuyên thẳng vào tim tôi.

“Nó cắn câu rồi”. “Cái nhà của nó”. “Tưởng ông yêu lại à”.

Tôi ngồi bật dậy, lùi lại phía mép giường, tay bịt chặt miệng để không bật ra tiếng thét. Tôi nhìn người đàn ông đang nằm đó. Vẫn là khuôn mặt điển trai ấy, nhưng giờ đây trông nó méo mó và gớm ghiếc đến lạ lùng.

Không phải là định mệnh. Không phải là tình yêu. Đây là một cái bẫy.

Tôi run rẩy nhớ lại cuộc nói chuyện ở quán bar. Anh hỏi rất kỹ về công việc của tôi. Anh hỏi tôi đang ở đâu. Anh khen tôi “thành đạt”. Tôi chợt nhớ ra, cách đây một tuần, tôi có đăng tin bán căn biệt thự ở Quận 7 để chuyển sang định cư nước ngoài. Căn biệt thự trị giá hơn hai chục tỷ.

Hóa ra, anh không hề “tình cờ” gặp tôi. Hóa ra, cái vẻ hào nhoáng, doanh nhân bất động sản kia chỉ là vỏ bọc. Trong cơn mơ, tiềm thức của anh đã phản bội lại sự giả tạo ban ngày. Anh đang nợ nần, hoặc anh đang âm mưu chiếm đoạt tài sản của tôi. Anh tiếp cận tôi, ngủ với tôi chỉ để lợi dụng, để “chăn” tôi như một con mồi béo bở.

Phần 3: Sự Thật Trần Trụi

Để xác nhận lại sự nghi ngờ khủng khiếp này, tôi rón rén cầm lấy chiếc điện thoại của Phong đang để trên tủ đầu giường. Màn hình khóa. Nhưng tôi nhớ ngày xưa anh luôn để mật khẩu là ngày sinh của mẹ anh. Tôi thử nhập. 1-9-5-8. “Cạch”. Màn hình mở ra.

Tôi vào phần tin nhắn. Zalo. Tin nhắn mới nhất gửi lúc 10 giờ tối nay, ngay trước khi anh gặp tôi ở quán bar, từ một người tên là “Đại Ca Hùng”.

Hùng: “Mày chắc chắn con vợ cũ mày ở khách sạn đấy không? Tao cho đàn em check rồi, nó ở phòng 305.”

Phong: “Em thấy nó rồi đại ca. Nó đang ngồi ở quầy bar. Nhìn vẫn ngon lắm. Đại ca cho em khất nợ thêm 1 tuần. Đêm nay em ‘làm thịt’ nó, mai em nỉ non vay tiền nó trả cho đại ca. Con này lụy tình lắm, em diễn tí là nó tin sái cổ.”

Hùng: “Liệu hồn. Không lấy được 2 tỷ trả lãi thì tao chặt ngón tay mày.”

Phong: “Ok đại ca. Nó đang bán nhà, tiền nhiều như nước. Em lừa nó ký giấy vay hoặc chuyển khoản cái một. Nó vẫn tưởng em là đại gia bất động sản mà haha.”

Điện thoại rơi khỏi tay tôi xuống đệm êm ái, không gây ra tiếng động nào, nhưng trong lòng tôi là tiếng đổ vỡ loảng xoảng của mọi niềm tin.

Tôi nhìn Phong. Gã đàn ông đốn mạt, nợ nần cờ bạc, đang nằm đó với giấc mơ về việc lừa gạt vợ cũ. Anh ta không chỉ muốn tiền của tôi, anh ta còn coi thường tôi, gọi tôi là “con ngu”, đem tình cảm và thân xác tôi ra làm công cụ gán nợ.

Tôi cảm thấy ghê tởm. Ghê tởm anh ta, và ghê tởm chính bản thân mình. Tôi nhìn xuống thân thể trần trụi của mình, cảm giác như có hàng ngàn con dòi bọ đang bò lên da thịt. Những cái chạm, những nụ hôn ban nãy giờ đây trở nên dơ bẩn tột cùng.

Tôi lao vào nhà tắm, bật vòi hoa sen, chà xát cơ thể đến đỏ rát. Tôi muốn gột rửa hết những dấu vết của đêm nay, gột rửa sự ngu ngốc và yếu lòng của mình.

Sau khi mặc lại quần áo, tôi đứng trước gương, tô lại son môi. Trong gương là một người đàn bà với đôi mắt sắc lạnh, không còn vương chút tình ý nào. Tôi bước ra ngoài, nhìn Phong vẫn đang ngủ say sưa, thỉnh thoảng còn chép miệng cười trong mơ.

Tôi lấy trong ví ra toàn bộ số tiền mặt mình có, khoảng năm triệu đồng. Tôi ném tung số tiền đó lên người anh ta. Những tờ tiền xanh rơi lả tả xuống mặt, xuống ngực Phong nhưng anh ta không hay biết.

Tôi lấy thỏi son môi, viết lên tấm gương lớn đối diện giường ngủ một dòng chữ đỏ chót, to tướng: “2 TỶ CỦA TÔI LÀ ĐỂ MUA NHÂN CÁCH, KHÔNG PHẢI ĐỂ MUA LOẠI TRAI BAO RẺ TIỀN NHƯ ANH. TỈNH MỘNG ĐI PHONG!”

Tôi chụp lại màn hình tin nhắn của anh ta với gã giang hồ, gửi thẳng vào máy điện thoại của tôi để làm bằng chứng phòng thân, rồi xóa tin nhắn đó đi trong máy anh ta. Tôi muốn anh ta sống trong ảo tưởng đến tận giây phút cuối cùng khi tỉnh dậy.

Phần 4: Bình Minh Không Có Anh

Bốn giờ sáng. Tôi kéo vali rời khỏi phòng Phong, rời khỏi khách sạn. Trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng mưa đã tạnh. Không khí lạnh buốt của Huế tát vào mặt tôi, làm tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Tôi bắt taxi ra sân bay Phú Bài, đổi vé chuyến sớm nhất về Sài Gòn.

Ngồi trên máy bay, nhìn xuống thành phố Huế mờ ảo trong sương, tôi không khóc. Giọt nước mắt cuối cùng đã rơi trong phòng tắm khách sạn rồi. Tôi chặn số điện thoại của Phong, chặn mọi liên lạc mạng xã hội.

Tôi biết, khi Phong tỉnh dậy, hắn sẽ thấy những tờ tiền lẻ bẽ bàng phủ lên người, thấy dòng chữ trên gương và hiểu rằng “con mồi” đã biết tất cả. Hắn sẽ phải đối mặt với “Đại ca Hùng” và món nợ khổng lồ mà không còn chiếc phao cứu sinh nào nữa.

Đó là cái giá hắn phải trả.

Còn tôi, đêm qua là một sai lầm, nhưng là một sai lầm cần thiết. Nó giống như liều vắc-xin cuối cùng giúp tôi miễn dịch hoàn toàn với quá khứ. Tôi đã từng yếu lòng, từng hy vọng, nhưng chính sự tàn nhẫn của thực tại đã tôi luyện tôi trở nên sắt đá.

Máy bay cất cánh, xuyên qua tầng mây xám xịt để đón ánh bình minh rực rỡ phía trên cao. Tôi nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật sâu. Khi mở mắt ra, tôi sẽ là An của hiện tại: mạnh mẽ, khôn ngoan và không bao giờ ngoảnh lại phía sau nữa.

Vĩnh biệt Phong. Vĩnh biệt giấc mơ rẻ tiền.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News