“Đường Lui”
Bố tôi mất vào một chiều đầu hạ, khi nắng còn thấp và tiếng ve chưa kịp kêu rộ. Ông đi nhẹ nhàng, chỉ kịp nắm tay tôi và thì thầm câu cuối cùng:
“Trước khi kết hôn phải chừa cho mình một đường lui.”
Lúc đó, tôi chưa hiểu. Cứ nghĩ đó là lời của một ông già đã quá cẩn thận vì nhìn đời nhiều cay đắng. Sau này, tôi mới thấy, có những câu nói người ta chỉ hiểu được khi trái tim mình bị ai đó bóp nghẹt.
1. Những năm đầu êm đềm
Tôi và Minh yêu nhau ba năm trước khi cưới. Minh hiền, vẻ ngoài thư sinh, tính cách điềm đạm. Mẹ Minh thì hơi khó tính, còn em gái anh – Hân – lại thuộc dạng “có gì nói nấy”, đôi khi nói theo kiểu cứa thẳng vào người.
Gia đình tôi khá hơn gia đình anh. Khi cưới, bố mẹ cho tôi 3 tỷ làm của hồi môn cùng một căn nhà nhỏ hai tầng mà ông dành dụm cả đời giáo viên.
Thấy tôi lăn tăn, bố chỉ cười:
— Con giữ lấy. Nhà trai có biết cũng chẳng sao. Của hồi môn là cho con, không phải của chung.
Nhưng chính tôi cũng bất ngờ khi bố kéo tôi vào phòng làm việc hai ngày trước lễ cưới, đưa cho tôi một tập hồ sơ công chứng.
— Bố đã làm sẵn. Căn nhà và tiền đều đứng tên con. Sau khi cưới, nếu muốn nhập chung hay tách riêng thì tùy vợ chồng con. Nhưng trước mắt, cứ để vậy.
— Sao phải làm vậy hả bố? — tôi hỏi, nửa cười nửa ngạc nhiên.
Bố tôi nhìn xa xăm:
— Đàn bà khi yêu dễ quên mất bản thân. Bố già rồi, chỉ muốn con có nơi để trở về nếu một ngày nào đó không còn ai bên cạnh.
Tôi ôm vai ông cười khúc khích:
— Bố bi quan quá.
Tôi không biết rằng đó là lần cuối tôi thấy ông cười an tâm về cuộc hôn nhân này.

2. Vết nứt đầu tiên
Thời gian đầu sau cưới, Minh vẫn như xưa: dịu dàng, hay chiều vợ.
Nhưng mọi chuyện bắt đầu thay đổi khi em gái anh – Hân – ra trường.
Một tối, Minh nói với tôi, giọng đầy chia sẻ:
— Hân muốn mua căn chung cư hai phòng ngủ. Con bé tính vay ngân hàng nhưng lãi cao quá. Anh tính… phụ nó một phần.
Tôi hỏi:
— Mình có bao nhiêu tiền đâu mà phụ? Tiền chúng ta dành tiết kiệm mới được vài trăm triệu.
Minh im lặng một lúc rồi nói:
— Thì mình… lấy tạm trong tài khoản của em? Sau này anh trả.
Tôi nhìn anh không nói.
Người đàn ông tôi yêu ba năm, lấy nhau hai năm… chưa từng hỏi tôi một câu trước khi nhắc đến chuyện dùng tiền của tôi.
— Minh, tiền đó là tiền bố mẹ tôi cho riêng. Anh biết mà.
Anh cười xuề xòa:
— Thì của em cũng là của anh. Có gì đâu căng?
Tôi thấy một cái gai rất nhỏ nhưng sắc, đâm vào lồng ngực.
— Em không thể cho Hân một số tiền lớn như vậy. Nhưng em có thể cho vay nếu sau này nó trả dần.
Nghe đến chữ vay, mắt Minh tối lại. Anh bỏ lên phòng, đóng cửa mạnh.
Tối hôm đó, tôi ngồi dưới phòng khách đến nửa đêm, nghe tiếng mẹ chồng và Hân nói xì xào trên lầu. Tôi không rõ họ nói gì, nhưng giọng rất không vui.
3. Một quyết định ngầm
Tôi vẫn yêu Minh. Đó là điều không thay đổi.
Nhưng đồng thời, tôi nhớ lời bố. Nhu cầu được an toàn trong hôn nhân không phải là ích kỷ.
Tôi quyết định:
giữ nguyên tất cả như bố đã làm.
Tiền trong tài khoản được thiết lập xác minh hai lớp, sổ tiết kiệm đứng tên riêng, tôi tách dần sinh hoạt tài chính để tránh rắc rối.
Tôi không giấu Minh. Nhưng… tôi cũng không nói.
Bởi nếu anh tin rằng “tiền của em là tiền của anh”, anh cũng sẽ chẳng để tâm xem tài sản đó thật sự đứng tên ai.
Đó là sự lơ là mà chính anh phải chịu trách nhiệm.
4. Ngày định mệnh
Một buổi sáng chủ nhật, tôi đang tưới hoa trước hiên thì nghe tiếng Minh gọi với giọng hồ hởi:
— Vợ ơi, anh dùng laptop em nhé, anh chuyển khoản phụ Hân chút!
Tôi quay vào:
— Khoản gì nữa? Anh bảo em trước chứ.
— Có tí thôi mà, 2 tỷ. Hân tìm được căn chung cư đẹp lắm.
Tôi đứng sững.
— 2 tỷ mà anh gọi là “chút”?
Minh không nghe, hoặc cố tình không nghe. Anh mở laptop, đăng nhập vào tài khoản ngân hàng liên kết với số điện thoại của tôi.
Anh nhập số tiền. Nhập tài khoản người nhận. Bấm Xác nhận.
Và chính khoảnh khắc ấy…
Mặt anh tái mét.
Tay anh run bần bật.
Anh nhìn màn hình, rồi nhìn tôi, rồi lại nhìn màn hình.
— Sao… sao lại… “Tài khoản không thuộc quyền sở hữu của người thực hiện giao dịch”…?
— Sao lại yêu cầu “Xác minh chủ tài khoản bằng mã sinh trắc học”?
— Sao anh… không thể chuyển?
Tôi bình thản bước đến.
— Vì đó là tài khoản đứng tên riêng em. Và vì em không cho phép.
— Cái gì??? — giọng Minh như nghẹn lại. — Em… em công chứng tài sản về riêng? Từ bao giờ?
— Từ trước khi cưới.
— Tại sao? Em không tin anh???
Tôi nghe câu đó mà thấy buồn cười đến tê dại.
— Minh, anh định chuyển 2 tỷ của tôi cho em gái anh mà không hỏi tôi một câu. Người không tin ai… là anh.
Minh lắp bắp:
— Nhưng… anh tưởng tiền đó là tiền chung…
— Anh tưởng. Nhưng anh chưa từng hỏi.
Minh ôm đầu:
— Mẹ anh mà biết chuyện này… mẹ sẽ nghĩ em tính toán.
Tôi hỏi ngược:
— Còn hành động của anh thì không tính toán?
Anh im phăng phắc.
5. Bão tố gia đình
Mẹ chồng và Hân biết chuyện ngay chiều hôm đó.
Mẹ chồng bảo:
— Con gái nhà giàu nên tính toán. Cưới về là giữ khư khư của hồi môn. Nhà này chẳng ai làm vậy.
Hân thì nhìn tôi như kẻ tội đồ:
— Chị có coi anh em nhà này là người nhà không vậy?
Tôi đáp nhẹ nhàng:
— Nếu coi tôi là người nhà, sao lại tự ý lấy tiền của tôi?
Không ai nói gì.
Chỉ có Minh đứng giữa, mặt trắng bệch.
Tối đó anh nói:
— Anh xin lỗi. Anh sai rồi. Nhưng em có thể… mở chút được không? Giúp Hân một lần thôi.
Tôi lắc đầu:
— Không. Không phải vì tiền. Mà vì cách anh làm.
Minh ngồi xuống, giọng vỡ ra như đứa trẻ:
— Anh cứ tưởng… anh là chỗ dựa cho em. Hóa ra… anh chẳng có gì cả.
Câu đó khiến tôi nghẹn lại.
Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh.
— Minh, vấn đề không phải anh có gì hay không. Vấn đề là anh xem tôi như cái kho tiền có thể rút lúc nào cũng được. Anh quên mất, vợ chồng là cùng bàn bạc, cùng tôn trọng. Không ai có quyền tự ý lấy gì của ai hết.
6. Quyết định cuối
Ba ngày sau, tôi thu xếp ít đồ, về căn nhà của bố.
Minh đến tìm, mắt đỏ hoe:
— Em đừng đi. Anh sai thật rồi. Hân… cũng xin lỗi. Mẹ anh thì… chưa chấp nhận được nhưng rồi sẽ hiểu.
Tôi lắc đầu:
— Minh, em đi không phải vì không yêu anh. Em đi để anh hiểu: hôn nhân cần ranh giới, không phải sự hòa trộn vô điều kiện.
— Bao lâu em mới về?
Tôi nhìn anh thật lâu.
— Khi nào anh không coi tiền của vợ là cái để anh tự ý quyết định… thì em sẽ về.
Minh nghẹn ngào ôm lấy tôi.
Tôi để yên một lúc, rồi nhẹ nhàng gỡ tay anh ra.
Không có giận dữ.
Không có trả thù.
Chỉ có khoảng lặng mà ai cũng cần.
Bố nói đúng.
Một đường lui… không phải để chạy trốn.
Mà để giữ được lòng tự trọng, và để người ta hiểu giá trị của mình.
7. Một tháng sau…
Minh đến nhà bố tôi, gõ cửa.
Anh trông gầy đi, mắt thâm quầng.
— Anh đã mở tài khoản đứng tên chung. Tiền của anh, của em… là của chúng ta. Còn của hồi môn, anh tôn trọng ý em. Anh cũng cắt thói quen “lo cho Hân trước”. Anh… muốn sửa.
Tôi nhìn anh thật lâu.
Có rất nhiều cặp vợ chồng, chỉ vì một cú bấm chuyển khoản sai lầm… mà không thể quay lại với nhau nữa.
Nhưng Minh thì khác.
Tôi bước ra, mở cổng.
— Về nhà thôi.
Minh ôm tôi, run như người sắp mất rồi lại tìm được.
Ngay lúc ấy, tôi bỗng hiểu.
Đường lui không phải để chạy đi.
Mà để biết được ai thật sự muốn giữ mình.