Tôi chưa bao giờ nghĩ 300 triệu – số tiền bố mẹ đẻ chia cho tôi sau khi bán mảnh đất nhỏ ở quê – lại trở thành khởi đầu cho chuỗi bi kịch của cuộc hôn nhân tưởng như yên ổn.
1. 300 triệu – món quà bố mẹ dành cho con gái
Bố tôi bảo:
“Nhà có mỗi mình con gái út. Bố mẹ già rồi, chia cho con chút vốn phòng thân.”
Tôi cầm tiền mà rưng rưng. Tôi định để dành nuôi con, lo cho tương lai, hoặc làm vốn kinh doanh nho nhỏ. Vợ chồng tôi thì cũng không khá giả, nhưng cũng không đến mức thiếu thốn đến phải trông vào bố mẹ hai bên.
Thế nhưng, ngay tối hôm đó, chồng tôi liền nói:
“Hay em đưa tiền đây sửa nhà cho bố mẹ anh?”
Tôi sững người:
“Ơ… sao tự nhiên tiền bố mẹ em cho lại đi sửa nhà bên anh?”
Anh bật lại ngay, giọng khó chịu:
“Bố mẹ anh ở cái nhà cũ rách nát, nhìn mà xót. Em cầm tiền này mà không nghĩ đến họ thì em sống sao được?”
Tôi nghẹn họng. Bao nhiêu năm về làm dâu, tôi chăm sóc bố mẹ chồng không thiếu điều gì. Nhưng 300 triệu đó là tiền bố mẹ tôi gom góp cả đời, họ chỉ muốn con gái có chỗ dựa khi gặp chuyện.
Tôi nhẹ nhàng:
“Tiền này bố mẹ em cho riêng. Với lại, nhà mình còn bao việc cần lo. Bên anh… sửa nhà có lẽ để sau tính tiếp.”
Nhưng anh gằn giọng:
“Em ích kỷ. Em vô trách nhiệm với bố mẹ chồng!”
Tôi chết lặng.
2. Anh bỏ mặc tôi, một mình về quê sống
Hôm sau, không cãi thêm một câu, anh thu dọn đồ, vơ vội vài bộ quần áo rồi nói như phán quyết:
“Anh về quê sống với bố mẹ. Em muốn sống kiểu gì thì sống.”
Tôi hoảng:
“Anh làm gì vậy? Chuyện có mỗi thế mà anh bỏ đi?”
Anh quay lưng, buông đúng một câu:
“Anh không chịu được người đàn bà chỉ biết nghĩ cho nhà mình.”
Cánh cửa đóng sập.
Tiếng xe máy nổ vang.
Và anh biến mất khỏi cuộc hôn nhân của chúng tôi nhẹ bẫng đến đáng sợ.
Những ngày sau đó tôi cố liên lạc nhưng anh không nghe. Nhắn tin không trả lời. Mẹ chồng cũng lảng tránh. Tôi bận việc công ty, lại không muốn ầm ĩ, nên nghĩ để anh nguôi rồi về.
Tôi đâu biết… đó là lúc bi kịch đang âm thầm lớn lên.
3. Hai tháng sau – trở về quê chồng và sự thật sập xuống
Tôi quyết định về quê chồng, định xin lỗi để hai vợ chồng nói chuyện rõ ràng. Dù tôi không sai, nhưng tôi muốn giữ gia đình.
Trời nắng gắt. Con đường vào làng bụi mù. Nhưng khi tới cổng nhà chồng, tôi nhận thấy có điều gì đó… kỳ lạ.
Cổng treo tấm biển đỏ:
“LỄ VU QUY – Tân hôn”
Tôi đứng chết lặng.
Từ trong sân, tiếng nhạc đám cưới vang lên tưng bừng. Họ hàng qua lại rộn ràng. Người ta bày bàn, dựng rạp, kết hoa… Như thể đang chào đón một ngày vui trọng đại.
Tôi tưởng mình hoa mắt.
Tưởng mình đến nhầm nhà.
Tưởng mình mơ.
Nhưng khi tôi bước vào gần hơn… tôi nhìn thấy anh.
Anh đang đứng chụp ảnh với một cô gái trẻ, mặc áo dài đỏ, tay quàng qua tay anh đầy hạnh phúc. Bên cạnh là bố mẹ chồng tôi, mặt mày rạng rỡ, cười đến không khép miệng được.
Tôi thở không ra hơi.
Một bác họ của chồng nhận ra tôi, sững người:
“Ơ… con… sao lại ở đây?”
Tôi run rẩy:
“…Ai cưới vậy bác?”
Bác cúi mặt, lúng túng:
“Là… là thằng T. Nó cưới vợ mới.”
Tôi muốn ngã quỵ:
“Vợ… mới…? Còn… còn tôi thì sao?”
Bác nói nhỏ, như sợ ai nghe thấy:
“Nó bảo vợ cũ bỏ nhà đi, không lo cho bố mẹ chồng, nên ly hôn rồi…”
Tôi cười gượng như kẻ mất trí:
“Ly hôn lúc nào? Tôi không ký giấy nào hết!”
Bác tránh ánh mắt của tôi:
“Nhà nó làm đơn phương. Người ta nói với làng là hai đứa chia tay xong rồi.”
Trời đất như đổ sụp.
Tai tôi ù đi.
Trái tim đau đến mức không còn cảm giác.
Trong sân, anh và cô dâu mới chụp hình tình tứ. Anh nhìn tôi thoáng chốc – ánh nhìn lạnh như không hề quen biết.
Rồi anh quay đi, tiếp tục cười với người con gái khác… như thể tôi chưa từng tồn tại.
4. Tôi bị đẩy khỏi cổng nhà như một người thừa
Tôi bị người nhà chồng kéo ra:
“Con về đi. Đừng gây chuyện trong ngày vui.”
“Ngày vui”…
Vui của họ.
Còn tôi – vợ hợp pháp – bị xem như kẻ phá rối, bị đuổi khỏi chính nơi từng gọi là “nhà chồng”.
Tôi đứng ngoài cổng, nhìn vào buổi lễ, nước mắt hòa với nắng gắt, rát cả mặt.
Chỉ vì tôi không đưa 300 triệu để sửa nhà cho bố mẹ anh, anh bỏ tôi.
Rồi cưới người khác trong 2 tháng.
Nhanh đến mức tưởng như anh… chờ cơ hội để rũ bỏ tôi.
5. Nhưng rồi tôi tỉnh ra – may mắn vì đã thoát
Trên đường về, tôi khóc đến kiệt sức. Nhưng rồi tôi nhận ra:
Một người đàn ông có thể vì tiền mà đổi vợ trong 2 tháng…
thì không đáng để tiếc thêm 1 phút nào.
Bố mẹ tôi nói:
“Con mất một người chồng tệ, nhưng giữ được nhân phẩm.
Trên đời này không gì đáng giá hơn.”
300 triệu ấy, tôi dùng để bắt đầu cuộc sống mới.
Không có anh.
Không có những lời sỉ nhục.
Không có sự coi trọng tiền hơn tình nghĩa.
Và đó là ngày tôi hiểu:
Số tiền bố mẹ cho không phải để sửa nhà cho ai –
mà để cứu tôi khỏi một cuộc đời sai lầm.