Phần 1: Kỳ Nghỉ Trong Mơ Và Những Bóng Ma Đêm
Đồng hồ trên tường chỉ hai giờ sáng. Tiếng kim giây nhích từng nhịp tích tắc khô khốc vang vọng trong căn phòng hạng sang của khách sạn 5 sao ven biển Đà Nẵng.
Tôi nằm quay mặt vào trong, hơi thở cố giữ đều đặn giả vờ như đã ngủ say, nhưng đôi mắt mở to trừng trừng trong bóng tối, rát buốt.
Cạnh bên, tấm đệm khẽ lún xuống rồi đàn hồi trở lại. Tiếng sột soạt của chăn gối vang lên rất nhẹ. Chồng tôi – Minh – đang ngồi dậy. Anh rón rén bước xuống giường, bàn chân trần chạm vào thảm êm ái không phát ra tiếng động. Anh cầm lấy bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn ở góc ghế, lặng lẽ đi vào nhà vệ sinh thay đồ, rồi nhẹ nhàng mở cửa phòng.
“Cạch.”
Tiếng chốt cửa vang lên, nhỏ như tiếng thở dài, nhưng lại như một nhát búa đóng đinh vào lồng ngực tôi.
Đây là đêm thứ mười lăm.
Chúng tôi cưới nhau được ba năm. Chuyến đi này kéo dài một tháng, danh nghĩa là tôi đi công tác kết hợp nghỉ dưỡng, còn Minh – một kiến trúc sư tự do – đi theo để “hâm nóng tình cảm” và tìm cảm hứng thiết kế.
Những ngày đầu, mọi thứ thật hoàn hảo. Chúng tôi cùng nhau ăn sáng, dạo biển, và tôi đi gặp đối tác trong niềm hãnh diện vì có người chồng phong độ, chiều chuộng tháp tùng. Nhưng từ đêm thứ ba, sự kỳ lạ bắt đầu xuất hiện.
Minh thường xuyên tỏ ra mệt mỏi vào ban ngày. Những buổi đi chơi, anh hay ngáp vặt, đôi mắt thâm quầng trũng sâu. Khi tôi hỏi, anh chỉ cười xòa: “Chắc lạ giường em ạ, với lại anh thức đêm làm dự án cho kịp tiến độ”.
Tôi đã tin. Cho đến khi tôi phát hiện ra anh không hề ngồi làm việc bên laptop. Anh ra ngoài.
Đêm nào cũng vậy, cứ tầm một rưỡi, hai giờ sáng, khi anh nghĩ tôi đã say giấc sau một ngày làm việc căng thẳng, anh lại lén lút rời đi. Và anh chỉ trở về khi trời tờ mờ sáng, khoảng 5 giờ, vội vàng tắm rửa sạch sẽ rồi chui vào chăn nằm cạnh tôi, giả vờ như chưa từng rời khỏi chiếc giường ấy.
Tại sao?
Câu hỏi ấy dằn vặt tôi suốt hai tuần qua. Đà Nẵng về đêm có gì hấp dẫn đến thế? Những quán bar xập xình? Những sòng bạc chui? Hay là… một người phụ nữ nào đó?
Nghi ngờ như liều thuốc độc, từng chút một gặm nhấm tâm trí tôi. Tôi bắt đầu để ý kỹ hơn. Mỗi sáng anh trở về, dù đã tắm gội rất kỹ, nhưng nếu ghé sát vào hõm cổ anh, tôi vẫn ngửi thấy một mùi lạ. Không phải mùi nước hoa phụ nữ, cũng không phải mùi rượu bia thuốc lá. Đó là một mùi hăng hắc, tanh nồng, pha lẫn mùi mặn mòi của muối.
Có lần, tôi giả vờ thức dậy sớm, hỏi anh: “Sao người anh có mùi gì lạ thế?”. Minh giật mình, mặt thoáng biến sắc, rồi vội cười: “À, sáng sớm anh chạy bộ ra biển đón bình minh, chắc gió biển ám vào đấy.”
Chạy bộ? Người đàn ông đến việc đi bộ từ sảnh khách sạn ra bãi xe cũng lười, giờ lại chăm chỉ chạy bộ lúc 5 giờ sáng suốt nửa tháng trời?
Tôi không tin. Sự ghen tuông và nỗi bất an khiến tôi quyết định không thể im lặng chịu đựng thêm nữa. Tôi cần một sự thật, dù sự thật đó có thể xé nát cuộc hôn nhân này.
Phần 2: Cuộc Truy Đuổi Trong Đêm
Đêm thứ mười sáu.
Vẫn kịch bản cũ. Minh rời đi lúc hai giờ mười lăm phút.
Ngay khi cánh cửa phòng khép lại, tôi bật dậy. Tôi thay vội chiếc quần jean và áo khoác đen, trùm kín mũ, xỏ giày thể thao. Tôi không đi giày cao gót, tôi cần sự linh hoạt để bắt quả tang “kẻ phản bội”.
Tôi đợi khoảng ba phút rồi mở cửa. Hành lang vắng tanh. Thang máy đang xuống tầng trệt. Tôi bấm thang máy bên cạnh đuổi theo.
Khi tôi xuống đến sảnh, Minh đã leo lên một chiếc xe máy số cũ kỹ – chiếc xe mà anh thuê từ hôm đầu tiên, bảo là để “tiện lượn lờ ngõ ngách”. Anh phóng vụt đi vào màn đêm.
Tôi vẫy vội một chiếc taxi đang đỗ chờ khách.
- “Anh ơi, đuổi theo chiếc xe máy kia giúp em. Đừng để mất dấu.” – Tôi nói, giọng run run, tay siết chặt chiếc túi xách.
Bác tài xế nhìn tôi qua gương chiếu hậu, ánh mắt đầy sự hiểu biết và ái ngại. Chắc bác nghĩ tôi là một bà vợ đi đánh ghen. Bác không hỏi gì, lẳng lặng nhấn ga.
Chiếc xe máy của Minh không đi về phía trung tâm thành phố rực rỡ ánh đèn. Anh đi ngược về phía bán đảo Sơn Trà, rồi rẽ vào con đường dẫn xuống khu vực cảng cá Thọ Quang.
Càng đi, đường càng tối và vắng. Gió biển thổi thốc vào cửa kính xe lạnh buốt. Lòng tôi cũng lạnh. Anh đến đây làm gì? Hẹn hò ở cái nơi nồng nặc mùi cá tôm này ư? Hay anh dính vào buôn lậu?
Chiếc xe của Minh dừng lại trước cổng một khu chợ cá đầu mối sầm uất và ồn ào nhất thành phố. Lúc này là gần ba giờ sáng, nhưng ở đây nhịp sống như mới bắt đầu. Tiếng xe tải, tiếng người hò hét, tiếng đá cây đổ rào rào.
Tôi bảo taxi dừng lại từ xa. Tôi xuống xe, kéo sụp mũ áo khoác, rón rén đi bộ theo bóng lưng chồng mình.
Minh gửi xe ở một góc khuất. Anh không đi vào khu văn phòng hay quán cà phê nào cả. Anh đi thẳng đến khu vực bến tàu, nơi những chiếc tàu đánh cá xa bờ vừa cập bến.
Anh cởi phăng chiếc áo khoác gió hàng hiệu ra, nhét vào cốp xe máy. Bên trong, anh mặc một chiếc áo phông cũ đã bạc màu và một chiếc quần đùi bộ đội. Anh lôi từ trong cốp xe ra một đôi ủng cao su và một đôi găng tay vải dày cộp, lấm lem vết bẩn.
Tôi nấp sau một đống thùng xốp cao ngất, nín thở quan sát.
Minh bước đến chỗ một người đàn ông to béo, đen nhẻm, có vẻ là cai thầu. Người đó vỗ vai anh bộp một cái, cười hô hố:
- “Đến rồi hả chú em ‘kiến trúc sư’? Hôm nay tàu về nhiều, tha hồ mà vác nhé. Cố làm nốt đợt này mà lấy tiền về nuôi vợ.”
Minh cười hiền, gật đầu:
- “Vâng, em tranh thủ làm nốt mấy đêm cuối. Bác sắp xếp cho em tổ bốc vác hàng đông lạnh nhé, tổ đấy lương cao nhất.”
Tôi chết lặng.
Phần 3: Những Giọt Mồ Hôi Mặn Chát
Trước mắt tôi, người chồng thư sinh, đôi tay vốn chỉ quen cầm chuột máy tính và bút vẽ, giờ đây đang lao vào giữa đám đông những người cửu vạn.
Minh cúi người xuống, ghé vai đỡ lấy một khay cá ngừ đại dương to tướng từ trên chuyền xuống. Khay cá nặng trĩu, ướt sũng nước đá và nhớt cá. Minh nghiến răng, gồng người lên, những thớ cơ trên cánh tay anh căng cứng. Anh bước đi loạng choạng trên nền đất trơn trượt, vác khay cá chạy băng băng vào kho đông lạnh.
Một khay, hai khay, rồi mười khay…
Mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán anh, hòa lẫn với nước đá tan chảy từ trên vai xuống, ướt đẫm cả chiếc áo phông cũ.
Tôi thấy anh bị trượt chân ngã. Một khay cá đổ ập lên chân anh. Anh nhăn mặt đau đớn, nhưng vội vàng đứng dậy, xuýt xoa cái chân rồi lại cúi xuống nhặt cá xếp lại vào khay, miệng rối rít xin lỗi ông cai thầu vì sợ bị trừ lương.
- “Cẩn thận chứ thằng kia! Dập nát cá của tao là mày làm không công cả đêm đấy!” – Tiếng ông cai thầu oang oang.
- “Vâng, em xin lỗi, em chú ý ngay.” – Minh đáp, giọng khản đặc, vẫn giữ vẻ nhẫn nhịn cam chịu.
Tôi bụm miệng để không bật ra tiếng khóc. Nước mắt tôi trào ra, nóng hổi, làm nhòe đi hình ảnh người chồng lam lũ phía trước.
Tại sao? Tại sao anh phải làm như vậy?
Chúng tôi đâu có túng thiếu đến mức anh phải đi bốc vác thuê? Lương của tôi khá cao, lương anh tuy bấp bênh theo dự án nhưng cũng đủ sống. Chuyến đi này tôi bao trọn gói cơ mà?
Tôi đứng đó suốt hai tiếng đồng hồ, nhìn chồng mình vật lộn với những con cá, những tảng đá cây lạnh buốt. Đến gần năm giờ sáng, khi công việc vãn dần, Minh mới được nghỉ. Anh ngồi bệt xuống một góc cảng, tay run run cầm chai nước suối uống ừng ực. Anh lôi trong túi ra một ổ bánh mì khô khốc, gặm vội vàng.
Người cai thầu đi tới, rút ra một xấp tiền lẻ, đếm rồi đưa cho Minh.
- “Của chú đây. Năm trăm ngàn. Hôm nay làm tốt đấy. Mà tao hỏi thật, nhìn mày trí thức thế, sao phải đi làm cái nghề bán sức này? Nợ nần gì à?”
Minh cầm tiền, đôi mắt ánh lên niềm vui sướng tột độ. Anh vuốt phẳng những tờ tiền, cẩn thận nhét vào túi ni lông rồi cất sâu vào túi quần.
- “Dạ không bác. Em… em đang tích tiền mua lại một thứ quan trọng cho vợ em. Sắp đủ rồi bác ạ. Mai là đủ rồi.”
Câu nói của anh xuyên qua màn đêm, xuyên qua tiếng ồn ào của chợ cá, găm thẳng vào trái tim tôi.
“Mua lại một thứ quan trọng cho vợ”.
Ký ức ùa về như một cơn lũ. Ba tháng trước. Công ty tôi gặp sự cố tài chính lớn do sai sót của tôi. Tôi phải đền bù một khoản tiền khổng lồ nếu không muốn bị kiện. Lúc đó, sổ tiết kiệm đã rút hết, vay mượn khắp nơi vẫn thiếu. Trong lúc túng quẫn, tôi đã lén bán đi sợi dây chuyền kim cương – kỷ vật duy nhất mà mẹ tôi để lại trước khi mất. Đó là thứ quý giá nhất đời tôi, là bùa hộ mệnh của tôi.
Khi sự việc êm xuôi, tôi đã nói dối Minh là tôi cất sợi dây chuyền vào két sắt ngân hàng cho an toàn. Nhưng có lẽ… anh đã biết.
Tôi nhớ lại những lần anh hỏi bâng quơ: “Sợi dây chuyền mẹ tặng em đâu rồi, lâu không thấy em đeo?”. Tôi chỉ ậm ừ qua chuyện. Hóa ra, anh không tin. Anh đã âm thầm điều tra, biết tôi đã bán nó cho một tiệm cầm đồ lớn. Và anh biết tôi đau khổ thế nào khi mất nó.
Nhưng dạo này dự án của anh bị chậm thanh toán. Anh không có sẵn tiền mặt. Anh không muốn nói với tôi vì sợ tôi thêm áp lực, sợ tôi tự dằn vặt. Nên anh chọn cách này. Tranh thủ chuyến công tác của tôi, anh đi theo, ngày thì đóng vai người chồng thảnh thơi, đêm thì bán sức lao động ở nơi đất khách quê người này để kiếm tiền “tươi”, gom góp từng đồng chuộc lại kỷ vật cho tôi.
Phần 4: Sự Thật Vỡ Òa
Minh đứng dậy, vươn vai, cố giấu đi cái nhăn mặt vì đau lưng. Anh đi về phía vòi nước công cộng, rửa qua loa tay chân và mặt mũi để gột sạch mùi cá tanh tưởi. Anh thay lại bộ quần áo sạch sẽ, xịt một chút nước hoa rẻ tiền mà anh lén mua để át đi mùi cơ thể, rồi leo lên xe máy.
Tôi không bắt taxi về. Tôi đứng đợi anh ở bãi xe.
Khi Minh dắt xe ra, ánh đèn pha quét qua, rọi thẳng vào người phụ nữ đang đứng run rẩy trong gió lạnh.
Minh sững người. Chiếc xe máy đổ kềnh xuống đất.
- “Mai… em…”
Tôi lao đến, ôm chầm lấy anh. Tôi không quan tâm đến mùi tanh nồng vẫn còn vương trên tóc anh, không quan tâm đến bộ quần áo lấm lem bùn đất. Tôi chỉ biết ôm chặt lấy người đàn ông ngốc nghếch vĩ đại này.
- “Sao anh ngốc thế? Sao anh lại khổ sở thế này?” – Tôi òa khóc nức nở, nước mắt thấm ướt vai áo anh.
Minh luống cuống, tay chân lóng ngóng không dám chạm vào tôi vì sợ làm bẩn áo vợ.
- “Em… em biết hết rồi à? Anh xin lỗi… Anh định…”
- “Anh định giấu em đến bao giờ? Anh định bốc vác đến gãy lưng để mua lại sợi dây chuyền đúng không?”
Minh cúi đầu, cười khổ:
- “Mẹ mất sớm, sợi dây đó là linh hồn của em. Anh không muốn em buồn. Anh là thằng chồng vô dụng, lúc em khó khăn nhất anh không có đủ tiền giúp em ngay, để em phải bán nó đi. Anh chỉ muốn… bù đắp chút thôi.”
Tôi cầm lấy đôi bàn tay của anh. Đôi bàn tay vốn thon dài, giờ đây chi chít những vết xước, lòng bàn tay phồng rộp, đỏ tấy vì lạnh và vì ma sát với khay cá. Tôi đưa đôi tay ấy lên môi, hôn lên những vết chai sần, nước mắt mặn chát rơi xuống những vết thương.
- “Với em, anh mới là báu vật vô giá nhất. Sợi dây chuyền kia mất rồi có thể mua lại, nhưng nếu anh ốm, anh đau, thì em sống thế nào?”
Minh nhìn tôi, ánh mắt anh dịu dàng và ấm áp hơn cả ánh bình minh đang dần ló rạng phía chân trời. Anh vòng tay ôm lấy tôi, bất chấp sự bẩn thỉu của mình.
- “Anh khỏe lắm, làm mấy việc này nhằm nhò gì. Chỉ cần thấy em cười là anh hết mệt.”
Phần 5: Bình Minh Trên Biển
Sáng hôm đó, chúng tôi ngồi bên bờ kè đá của cảng cá Thọ Quang, ngắm mặt trời mọc. Minh lôi từ trong túi ra xấp tiền lẻ nhàu nhĩ, cộng với số tiền anh đã tích cóp mười lăm đêm qua.
- “Đủ rồi em ạ. Vừa xinh số tiền để chuộc lại. Tí nữa về khách sạn nghỉ ngơi, chiều mình đi lấy nhé.”
Tôi cầm xấp tiền, cảm giác nó nặng hơn cả núi Thái Sơn. Đó không phải là giấy bạc, đó là mồ hôi, là máu, là giấc ngủ và tình yêu thương vô bờ bến của chồng tôi.
- “Không.” – Tôi lắc đầu, đưa lại tiền cho anh. – “Mình không chuộc nữa.”
- “Sao thế?” – Minh ngạc nhiên.
- “Em không cần sợi dây chuyền đó nữa. Mẹ ở trên cao chắc chắn sẽ hiểu cho em. Số tiền này… em muốn anh dùng để mua một cái máy tính mới. Máy của anh cũ quá rồi, làm đồ họa cứ bị đơ mãi.”
- “Nhưng…”
- “Không nhưng nhị gì cả. Đây là mệnh lệnh của ‘nóc nhà’.” – Tôi quệt nước mắt, mỉm cười kiên quyết. – “Và từ nay, cấm anh được giấu em làm bất cứ chuyện gì. Khổ cùng chịu, sướng cùng hưởng. Đó mới là vợ chồng.”
Minh nhìn tôi trân trân, rồi anh bật cười, nụ cười rạng rỡ xóa tan mọi mệt mỏi trên khuôn mặt hốc hác.
- “Tuân lệnh bà xã.”
Chúng tôi trở về khách sạn khi nắng đã vàng rực rỡ. Minh ngủ một giấc say sưa nhất trong suốt nửa tháng qua, không còn phải giật mình lo sợ tôi phát hiện, không còn phải gồng mình trong bóng tối.
Tôi nằm bên cạnh, ngắm nhìn khuôn mặt anh. Tôi nhận ra mình là người phụ nữ may mắn nhất thế gian. Không phải vì tôi được ở khách sạn 5 sao, mà vì tôi có một người chồng sẵn sàng bước vào bùn lầy để nâng niu gót chân tôi.
Mười sáu đêm dài đằng đẵng đã kết thúc. Nhưng tình yêu của chúng tôi, sau những giọt mồ hôi mặn chát của biển đêm, giờ đây mới thực sự bắt đầu một chương mới – bền chặt và rực rỡ hơn bao giờ hết.