Phần 1: Cuộc Chạy Trốn Khỏi Thực Tại
Ba giờ sáng. Tôi ném chiếc vali lên cốp xe taxi, ngoái nhìn lại căn hộ chung cư tầng 12 vẫn tối đèn. Không có ai chạy theo, không có tin nhắn níu kéo. Huy – chồng tôi – vẫn đang ngủ say, hoặc giả vờ ngủ say, sau trận cãi vã nảy lửa tối qua.
Lý do cãi nhau vẫn là những chuyện muôn thuở: Tiền bạc, sự vô tâm, và những đêm anh trở về nhà với mùi rượu nồng nặc nhưng ánh mắt lại tỉnh queo, lạnh lẽo.
“Cô thích đi đâu thì đi, đừng có làm phiền tôi!” – Đó là câu cuối cùng Huy hét lên trước khi rầm rầm đóng cửa phòng làm việc.
Tôi chọn Đà Lạt làm nơi trốn chạy. Thành phố này lạ lắm, người ta bảo đi hai người thì về chia tay, còn đi một mình thì để gặm nhấm nỗi cô đơn. Tôi đang cần một nơi đủ lạnh để làm tê liệt những vết thương trong lòng.
Đà Lạt đón tôi bằng một cơn mưa phùn rả rích. Tôi thuê một phòng tại resort nằm biệt lập giữa rừng thông, tắt điện thoại, quyết định cắt đứt liên lạc với thế giới, đặc biệt là với Huy.
Hai ngày trôi qua trong vô vị. Tôi lang thang qua những con dốc, uống cà phê một mình, nhìn những cặp tình nhân tay trong tay mà lòng quặn thắt. Tôi nhớ Huy của ngày xưa – người đàn ông từng kiên nhẫn đợi tôi hàng giờ dưới cổng trường đại học, người từng hứa sẽ không bao giờ để tôi phải khóc. Huy của hiện tại chỉ là một cái bóng vật vờ, cộc cằn và đầy bí mật.
Đêm thứ ba, nỗi buồn chán lên đến đỉnh điểm. Tôi trang điểm thật đậm, khoác lên người chiếc váy nhung đỏ ôm sát – thứ mà Huy từng chê là “lẳng lơ” – và bắt taxi xuống trung tâm thành phố. Tôi muốn uống say. Tôi muốn nổi loạn. Tôi muốn Huy phải hối hận vì đã bỏ mặc tôi.
Quán bar “The Lost” nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, chơi nhạc Jazz dìu dặt. Ánh đèn vàng vọt, khói thuốc lãng đãng tạo nên một không gian vừa ma mị vừa mời gọi. Tôi ngồi xuống quầy bar, gọi một ly Cocktail mạnh nhất.
Và rồi, một bàn tay đặt nhẹ lên vai tôi.
- “Ngân? Phải em không?”
Tôi giật mình quay lại. Ly rượu trên tay suýt sóng ra ngoài. Trước mặt tôi là Tuấn.
Tuấn – mối tình đầu dang dở thời đại học. Tuấn – người đàn ông lịch lãm, hào hoa mà tôi từng khóc hết nước mắt khi chia tay vì gia đình anh ngăn cấm.
Năm năm không gặp, Tuấn phong độ hơn xưa rất nhiều. Bộ vest được cắt may tỉ mỉ, mùi nước hoa gỗ đàn hương sang trọng, và ánh mắt thâm tình vẫn như ngày nào.
- “Tuấn… Sao anh lại ở đây?” – Tôi lắp bắp.
- “Anh đi dự hội thảo. Còn em? Đi một mình sao? Chồng em đâu?”
Câu hỏi của Tuấn như chạm vào tử huyệt. Tôi cười chua chát, nốc cạn ly rượu:
- “Đừng nhắc đến anh ta. Em đang tận hưởng tự do.”
Tuấn tinh ý nhận ra ngay sự bất ổn. Anh gọi thêm rượu, ngồi xuống bên cạnh tôi. Chúng tôi bắt đầu trò chuyện. Từ những câu hỏi thăm xã giao, rượu dẫn lối cho những tâm sự thầm kín. Tôi kể cho Tuấn nghe về cuộc hôn nhân nguội lạnh, về sự vô tâm của Huy. Tuấn lắng nghe, ánh mắt đầy sự cảm thông và xót xa.
- “Em không đáng bị đối xử như vậy, Ngân à.” – Tuấn nói, giọng trầm ấm, bàn tay anh khẽ chạm vào tay tôi. – “Em là một người phụ nữ tuyệt vời. Nếu là anh… anh sẽ không bao giờ để em buồn.”
Sự so sánh chết người bắt đầu nảy sinh trong đầu tôi. Một bên là Huy cộc cằn, thô lỗ. Một bên là Tuấn dịu dàng, thành đạt và vẫn còn vương vấn tình xưa. Trong men say và tiếng nhạc Jazz quyến rũ, lý trí của tôi bắt đầu lung lay.
Đồng hồ điểm mười hai giờ đêm.
- “Ở đây ồn quá.” – Tuấn ghé sát tai tôi thì thầm. – “Về phòng anh nhé? Anh ở khách sạn ngay gần đây. Chúng ta có thể uống thêm chút rượu vang và nói chuyện thoải mái hơn. Chỉ nói chuyện thôi.”
“Chỉ nói chuyện thôi”. Một lời đề nghị kinh điển của những gã đàn ông, và cũng là cái cớ hoàn hảo cho những người phụ nữ đang muốn sa ngã tự lừa dối bản thân.
Tôi nhìn sâu vào mắt Tuấn. Có một ngọn lửa đang nhen nhóm. Tôi nghĩ đến Huy, nghĩ đến tin nhắn suốt ba ngày qua không một lời hồi đáp. Một cảm giác trả thù dâng lên.
- “Được.” – Tôi gật đầu.
Phần 2: Cánh Cửa Của Sự Thật
Khách sạn Tuấn ở là một nơi sang trọng bậc nhất thành phố. Chúng tôi đi thang máy lên tầng 4, hành lang trải thảm đỏ im phăng phắc. Tim tôi đập thình thịch, vừa hồi hộp, vừa sợ hãi, vừa kích thích.
Tuấn dừng lại trước phòng 404. Anh quẹt thẻ từ. Tiếng “tít” vang lên như tiếng mở chốt của một quả bom nổ chậm. Cánh cửa bật mở.
Tuấn nghiêng người nhường đường cho tôi vào trước.
- “Em vào đi, để anh lấy rượu.”
Tôi bước vào. Căn phòng hạng sang rộng thênh thang, ánh đèn ngủ vàng dịu. Nhưng ngay khi bước qua lối vào để tiến đến khu vực sofa, bước chân tôi khựng lại. Toàn thân tôi cứng đờ như bị tạt một gáo nước đá.
Trên chiếc ghế bành bọc da giữa phòng, có một người đàn ông đang ngồi. Không phải là nhân viên phục vụ. Cũng không phải là bạn của Tuấn.
Là Huy.
Huy – chồng tôi.
Anh ngồi đó, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, đầu hơi cúi xuống. Anh mặc chiếc áo khoác gió cũ kỹ mà tôi mua cho anh từ ba năm trước, khuôn mặt hốc hác, râu ria lởm chởm, đôi mắt thâm quầng trũng sâu. Trông anh già đi cả chục tuổi so với lần cuối tôi nhìn thấy anh ba ngày trước.
Tôi chết lặng. Cảm giác xấu hổ, hoảng loạn ập đến. Tôi vừa đi theo người yêu cũ về khách sạn, và chồng tôi đang ngồi ngay đó.
- “Huy? Sao… sao anh lại ở đây?” – Giọng tôi lạc đi, run rẩy.
Huy ngẩng lên nhìn tôi. Không có sự giận dữ, không có ghen tuông lồng lộn như tôi tưởng tượng. Ánh mắt anh chỉ toàn là sự mệt mỏi và… nhẹ nhõm?
- “Em về rồi à.” – Giọng anh khàn đặc.
Tôi quay phắt lại nhìn Tuấn, người đang đứng dựa lưng vào cửa, khuôn mặt không còn vẻ lãng tử tình tứ ban nãy, mà thay vào đó là vẻ nghiêm nghị của một bác sĩ (tôi chợt nhớ ra Tuấn học Y).
- “Chuyện này là sao? Tuấn, anh gài bẫy tôi à?” – Tôi hét lên, cảm giác bị phản bội.
Tuấn thở dài, bước đến bàn làm việc, lấy ra một tập hồ sơ bệnh án dày cộp đặt lên bàn.
- “Ngân, bình tĩnh đi. Không ai gài bẫy em cả. Là chồng em… cậu ấy đã van xin anh tìm em.”
- “Van xin?” – Tôi ngơ ngác.
Tuấn nhìn Huy, rồi nhìn tôi:
- “Anh không phải đến đây dự hội thảo kinh doanh. Anh là bác sĩ điều trị chính tại khoa Thần kinh của bệnh viện Chợ Rẫy. Và Huy… là bệnh nhân của anh.”
Đất dưới chân tôi như sụp đổ.
- “Bệnh nhân?”
Tuấn lật tập hồ sơ ra. Những tấm phim chụp X-quang đen sì với những đốm trắng loang lổ.
- “U não ác tính. Giai đoạn cuối. Khối u đã chèn ép vào dây thần kinh vận động và cảm xúc. Đó là lý do dạo này cậu ấy hay cáu gắt, thay đổi tính nết và hay làm rơi vỡ đồ đạc.”
Tôi nhìn Huy. Anh cúi gằm mặt, đôi vai run lên bần bật. Những ký ức ùa về. Những lần anh về nhà muộn, bảo là đi nhậu nhưng người không có mùi rượu mà nồng mùi thuốc sát trùng. Những lần anh đang cầm bát cơm thì đánh rơi, rồi quát tháo tôi để che giấu bàn tay run rẩy. Những lần anh đuổi tôi đi: “Cô đi đi, đi cho khuất mắt tôi!”
Hóa ra, anh không hề chán tôi. Anh đang đẩy tôi ra xa.
- “Tại sao?” – Tôi bước tới, quỳ sụp xuống trước mặt Huy, nước mắt trào ra. – “Tại sao anh không nói với em?”
Huy nắm lấy tay tôi, bàn tay anh lạnh ngắt và gầy guộc.
- “Anh sợ…” – Huy nghẹn ngào. – “Anh sợ em khổ. Em còn trẻ, tương lai còn dài. Anh không muốn em biến thành góa phụ, phải chăm sóc một thằng chồng tàn phế nằm liệt giường. Anh muốn em ghét anh, bỏ anh, để đi tìm hạnh phúc mới.”
Anh ngước lên nhìn Tuấn:
- “Anh biết Tuấn vẫn còn thương em. Khi biết Tuấn là bác sĩ điều trị, anh đã định sau khi anh chết… sẽ nhờ Tuấn chăm sóc em.”
Tuấn đứng bên cạnh, quay mặt đi, lén lau một giọt nước mắt:
- “Thằng điên này. Nó theo dõi em lên Đà Lạt, nhưng không dám gặp. Nó thuê phòng rẻ tiền nhất ở dưới phố, trời lạnh mà không dám bật sưởi để tiết kiệm tiền để lại cho em. Tối nay cơn đau tái phát, nó ngất xỉu giữa đường, người dân gọi cấp cứu đưa vào bệnh viện, tình cờ đúng ca trực của anh (anh đang đi công tác hỗ trợ tuyến dưới).”
Tuấn bước lại gần, giọng gay gắt nhưng đầy tình người:
- “Khi tỉnh lại, việc đầu tiên nó làm là nắm tay anh van xin: ‘Anh Tuấn, vợ em đang ở quán bar The Lost, cô ấy buồn lắm, anh đến đón cô ấy giúp em. Đừng nói em bị bệnh, cứ quyến rũ cô ấy đi, để cô ấy quên em đi’. Em xem, trên đời này có thằng chồng nào ngu như nó không?”
Tôi khóc nấc lên từng tiếng. Sự thật tàn khốc và đau đớn quá. Tôi đã làm gì thế này? Tôi đã trách móc anh, hận thù anh, thậm chí suýt nữa đã ngã vào vòng tay người khác trong khi chồng tôi đang vật lộn với tử thần một mình trong bóng tối.
- “Huy ơi… em xin lỗi… em sai rồi…” – Tôi ôm chặt lấy Huy, gào lên trong ân hận.
Huy vuốt tóc tôi, vụng về lau nước mắt cho tôi như ngày xưa:
- “Đừng khóc. Anh không sao. Thấy em an toàn là anh yên tâm rồi. Anh xin lỗi vì đã làm em buồn.”
- “Không! Anh không được chết!” – Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, kiên quyết. – “Anh có đuổi em cũng không đi đâu cả. Dù chỉ còn một ngày, em cũng sẽ ở bên anh. Chúng ta sẽ chữa trị. Anh Tuấn, anh cứu chồng em đi!”
Tuấn nhìn hai vợ chồng tôi, thở dài rồi mỉm cười nhẹ:
- “Tuy là giai đoạn cuối, nhưng y học đang có những phác đồ mới. Quan trọng là tinh thần người bệnh. Nếu cậu ấy cứ buông xuôi như mấy tháng qua thì thần chết cũng bó tay. Nhưng nếu có em ở bên… biết đâu kỳ tích sẽ xuất hiện.”
Phần 3: Sau Cơn Mưa
Đêm đó, trong căn phòng số 404, không có cuộc tình vụng trộm nào diễn ra. Chỉ có ba con người ngồi lại với nhau, đối diện với sự thật trần trụi của sinh lão bệnh tử.
Tuấn nhường phòng cho vợ chồng tôi, sang phòng khác ngủ. Tôi ôm Huy ngủ trên chiếc giường rộng thênh thang. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, Huy ngủ ngon, hơi thở đều đặn, bàn tay anh nắm chặt lấy tay tôi không rời.
Tôi nhìn khuôn mặt hốc hác của chồng dưới ánh đèn ngủ, lòng đau như cắt nhưng cũng tràn đầy yêu thương. Tôi nhận ra, hạnh phúc không phải là những lời đường mật, những món quà xa xỉ hay những chuyến du lịch hào nhoáng. Hạnh phúc đôi khi chỉ là được ở bên cạnh người mình yêu, cùng nhau gánh vác những nỗi đau, dù là bi đát nhất.
Sáng hôm sau, tôi làm thủ tục trả phòng, cùng Huy và Tuấn trở về thành phố. Cuộc chiến với bệnh tật phía trước sẽ vô cùng cam go. Nhưng tôi không còn sợ hãi nữa. Vì tôi biết, Huy không bao giờ hết yêu tôi. Và tôi, sau cú vấp ngã suýt đánh mất mình đêm qua, đã hiểu rõ đâu là nơi trái tim mình thực sự thuộc về.
Chuyến xe lăn bánh rời Đà Lạt, bỏ lại sau lưng những cơn mưa mù mịt. Phía trước, mặt trời đang bắt đầu ló rạng sau những rặng thông già.