×
×

Chồng làm lo;-ạn nhà chủ vì nghi tôi ngo:ạ-i tì;n;;h, nhưng vừa thấy mặt bà chủ anh đã q;u:ỳ xuống xin lỗi

Phần 1: Mùi Nước Hoa Lạ Và Những Tin Nhắn Đêm Khuya

Căn phòng trọ mười lăm mét vuông nồng nặc mùi ẩm mốc của những ngày mưa phùn tháng Ba. Tôi – Thảo – ngồi co ro ở góc giường, tay tỉ mẩn khâu lại cái cúc áo sơ mi cho chồng. Chiếc áo đã sờn vai, nhưng vẫn được giặt ủi phẳng phiu.

Đồng hồ điểm mười hai giờ đêm. Tiếng xe máy nổ lạch bạch ngoài ngõ báo hiệu Đức đã về.

Đức đẩy cửa bước vào, người nồng nặc mùi rượu trộn lẫn với mùi mồ hôi chua loét của dân công trình. Anh nhìn tôi, ánh mắtằn đỏ ngầu những tia máu, không nói không rằng, quăng cái mũ bảo hiểm lên bàn đánh “uỳnh” một cái.

  • “Chưa ngủ à? Hay lại ngồi nhắn tin cho thằng nào?” – Đức lè nhè, giọng điệu đầy sự hằn học.

Tôi nén tiếng thở dài, gấp chiếc áo lại:

  • “Anh nói gì thế? Em đợi cửa anh. Cơm em phần trong lồng bàn, anh ăn chút đi cho dằn bụng.”

Đức cười khẩy, tiến lại gần tôi. Anh cúi xuống, hít hà trên mái tóc tôi, rồi bất ngờ túm lấy cổ áo tôi, gí sát mũi vào:

  • “Mùi gì đây? Hả? Cái mùi Lavender sang chảnh này ở đâu ra? Mày đi làm ô-sin hay mày đi làm đĩ?”

Tôi gạt tay chồng ra, lòng đau như cắt:

  • “Đó là mùi nước xả vải ở nhà chủ. Hôm nay máy giặt hỏng, em phải giặt tay, chắc nó ám vào. Anh đừng có suy diễn lung tung.”

Đức không tin. Dạo gần đây anh thay đổi tính nết hẳn. Từ một người chồng hiền lành, chịu khó, sau vụ tai nạn giao thông cách đây ba năm khiến anh mất việc lái xe tải, Đức trở nên cộc cằn, hay ghen tuông vô cớ. Anh mặc cảm vì giờ đây tôi là trụ cột kinh tế chính.

Tôi đi làm giúp việc cho một gia đình giàu có ở khu biệt thự Thảo Điền. Chủ nhà là ông Hùng, một doanh nhân thành đạt trạc tuổi ngũ tuần, sống rất kín tiếng. Công việc của tôi là dọn dẹp, nấu ăn và chăm sóc một người phụ nữ bí ẩn ở tầng hai mà tôi chưa bao giờ được phép kể ra ngoài.

Lương ông Hùng trả rất hậu hĩnh, gấp ba lần mức lương giúp việc thông thường. Chính điều này đã châm ngòi cho sự nghi ngờ của Đức. Anh cho rằng không ai trả lương cao thế chỉ để quét nhà nấu cơm. Anh cho rằng tôi “bán thân nuôi miệng”.

  • “Tao cấm mày đi làm ở đó nữa!” – Đức gầm lên. – “Mai nghỉ! Ở nhà tao nuôi! Tao thà ăn cháo chứ không ăn cơm thừa canh cặn của thằng khác bố thí cho vợ mình.”
  • “Anh nuôi? Anh lấy gì nuôi? Tiền thuốc cho mẹ, tiền học cho con, tiền nợ ngân hàng…” – Tôi uất ức bật khóc. – “Em trong sạch. Anh tin hay không thì tùy.”

Đêm đó, Đức ngủ quay lưng lại với tôi. Nhưng tôi biết anh không ngủ. Tiếng thở dài của anh nặng trịch như đá tảng đè lên ngực tôi. Tôi cũng không ngủ được. Tôi sợ. Sợ một ngày nào đó bí mật mà tôi đang cố gắng che giấu suốt ba năm qua sẽ bị phơi bày. Một bí mật không phải về sự phản bội, mà là về sự chuộc tội.

Phần 2: Cơn Cuồng Ghen

Mọi chuyện lên đến đỉnh điểm vào chiều thứ Bảy.

Hôm đó, ông Hùng gọi điện bảo tôi đến sớm vì nhà có tiệc, cần chuẩn bị nhiều món cầu kỳ. Tôi vội vàng trang điểm nhẹ một chút cho đỡ nhợt nhạt rồi dắt xe ra cửa.

Đức đang ngồi uống trà đá đầu ngõ với mấy gã xe ôm. Thấy tôi tô son, mắt anh vằn lên tia nhìn đáng sợ.

  • “Đi đâu mà đĩ thỏa thế?”
  • “Nhà chủ có tiệc, em phải tươm tất một chút cho lịch sự.” – Tôi đáp gọn lỏn rồi phóng xe đi.

Tôi không biết rằng, Đức đã ném cốc trà đá xuống đất, vẫy một chiếc xe ôm và bám theo tôi.

Đến biệt thự nhà ông Hùng, tôi lao vào bếp chuẩn bị. Ông Hùng là người rất kỹ tính trong ăn uống nhưng lại đối xử với tôi rất tôn trọng. Thỉnh thoảng, ông xuống bếp nếm thử món ăn và khen ngợi vài câu.

Khoảng sáu giờ tối, khi tôi đang bày biện thức ăn ra bàn tiệc ngoài sân vườn, thì tiếng chuông cổng reo lên inh ỏi. Tiếng đập cửa rầm rầm thô bạo phá tan không gian yên tĩnh của khu biệt thự cao cấp.

Bác bảo vệ già chạy ra, chưa kịp hỏi han gì thì đã bị một người đàn ông xô ngã dúi dụi. Là Đức.

Đức xông vào sân, tay lăm lăm một thanh sắt (chắc anh nhặt được ở đâu đó trên đường). Mắt anh đỏ ngầu, tóc tai rũ rượi, trông như một con thú bị thương đang lên cơn điên loạn.

  • “Con Thảo đâu? Thằng già kia đâu? Ra đây tao giết hết!” – Đức gào lên, giọng lạc đi vì giận dữ.

Khách khứa trong bữa tiệc – toàn những người sang trọng – hét lên hoảng loạn, dạt sang hai bên. Tôi đang bưng đĩa súp nóng, nhìn thấy chồng thì chân tay rụng rời. Chiếc đĩa rơi xuống đất vỡ tan tành. “Xoảng!”

Đức nhìn thấy tôi. Anh lao đến, túm lấy tóc tôi, giật ngược ra sau.

  • “À đây rồi! Mày trốn ở đây hú hí với trai hả? Tao gọi điện mày không nghe máy! Mày tô son trát phấn để phục vụ thằng già này hả?”
  • “Anh Đức! Anh buông em ra! Anh điên rồi!” – Tôi vừa khóc vừa cố gỡ tay chồng.

Ông Hùng từ trong nhà bước ra, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh của một người từng trải. Ông mặc bộ vest lịch lãm, phong thái uy nghi.

  • “Cậu kia! Buông cô ấy ra. Đây là nhà riêng, cậu đang xâm phạm gia cư bất hợp pháp đấy.”

Đức nhìn thấy ông Hùng – người đàn ông phong độ, giàu có – thì cơn ghen càng bốc lên ngùn ngụt. Sự tự ti của một kẻ thất bại cộng hưởng với sự hoang tưởng khiến anh mất hết lý trí.

  • “Mày là thằng Hùng đúng không? Mày cậy có tiền dụ dỗ vợ tao đúng không? Hôm nay tao sống mái với mày!”

Đức buông tôi ra, vung thanh sắt lao về phía ông Hùng. Tôi hét lên thất thanh:

  • “Không! Đừng!”

Bác bảo vệ và mấy người đàn ông trong tiệc lao vào can ngăn, giữ chặt lấy Đức. Anh vùng vẫy, chửi bới, phun ra những lời lẽ tục tĩu nhất, nhục mạ tôi và ông Hùng.

  • “Lũ khốn nạn! Chúng mày lừa tao! Vợ tao làm điếm! Tao sẽ cho cả thiên hạ biết bộ mặt thật của chúng mày!”

Không gian hỗn loạn. Tôi quỳ sụp xuống đất, ê chề, nhục nhã. Tôi muốn giải thích, nhưng cổ họng nghẹn đắng không thốt nên lời.

Đúng lúc đó, một âm thanh lạ vang lên. “Kít… kít…”

Đó là tiếng bánh xe lăn nghiến trên nền gạch. Một âm thanh đều đều, chậm rãi nhưng đầy uy lực khiến tất cả mọi người, kể cả Đức đang gào thét, cũng phải khựng lại.

Phần 3: Gương Mặt Sau Cánh Cửa

Từ thang máy kính dẫn xuống sân vườn, một chiếc xe lăn từ từ tiến ra. Ngồi trên xe lăn là một người phụ nữ.

Bà trạc tuổi bốn mươi, nhưng khuôn mặt chằng chịt những vết sẹo lồi lõm – dấu tích của một vụ tai nạn kinh hoàng. Một bên mắt của bà bị kéo xệch xuống, biến dạng. Đôi chân bà teo tóp, buông thõng bất động trên chỗ để chân.

Bà mặc một chiếc váy lụa màu trắng, toát lên vẻ bi thương nhưng cũng đầy kiêu hãnh. Đó là bà Ngọc – vợ của ông Hùng. Người phụ nữ bí ẩn ở tầng hai mà tôi vẫn chăm sóc hàng ngày.

Bà Ngọc không nói gì. Bà ra hiệu cho người y tá đẩy xe lại gần chỗ Đức. Đức đang bị hai người đàn ông ghì chặt, vẫn còn thở hồng hộc. Nhưng khi chiếc xe lăn tiến lại gần, khi ánh đèn sân vườn chiếu rõ vào khuôn mặt biến dạng của người phụ nữ ấy, Đức bỗng nhiên im bặt.

Đôi mắt anh mở to trừng trừng. Thanh sắt trên tay anh rơi xuống đất. “Keng!”

Khuôn mặt Đức chuyển từ đỏ gay sang tái mét, cắt không còn một giọt máu. Môi anh run lẩy bẩy, lắp bắp không thành tiếng:

  • “Bà… bà là…”

Bà Ngọc nhìn Đức. Ánh mắt bà không có sự giận dữ, chỉ có một nỗi buồn mênh mang như biển cả. Bà cất giọng, giọng nói khàn đặc khó nhọc do di chứng chấn thương thanh quản:

  • “Lâu quá không gặp, cậu tài xế. Ba năm rồi nhỉ?”

Câu nói ấy như một tia sét đánh thẳng vào tâm trí Đức, khiến anh quỵ ngã xuống nền gạch lạnh toát.

Phần 4: Bản Án Lương Tâm

Ba năm trước. Đêm mưa bão. Đức lái xe tải chở hàng chuyến Bắc – Nam. Vì cố chạy cho kịp giờ giao hàng, lại thêm chút hơi men để chống lạnh, Đức đã ngủ gật. Chiếc xe tải lao sang làn đường đối diện, đâm trực diện vào một chiếc xe hơi 4 chỗ màu đen.

Sau cú va chạm kinh hoàng, Đức tỉnh lại. Anh thấy chiếc xe con bẹp dúm, bốc khói. Anh hoảng loạn. Thay vì xuống cứu người, nỗi sợ hãi về tù tội, về tiền đền bù đã khiến anh làm một việc hèn hạ nhất: Anh nhấn ga bỏ chạy, để mặc nạn nhân trong cơn nguy kịch giữa đêm mưa.

Về đến nhà, Đức nói dối là xe bị hỏng, rồi sau đó bịa ra chuyện va quệt nhẹ để nghỉ việc lái xe. Anh sống trong nơm nớp lo sợ suốt ba năm qua. Anh tưởng rằng trời không biết đất không hay, tưởng rằng nạn nhân đã chết hoặc không nhớ gì.

Nhưng anh không biết một điều. Vợ anh – tôi – đã biết tất cả.

Hôm đó, khi Đức về nhà với chiếc đầu xe móp méo và vệt máu khô dính ở cản trước, tôi đã nghi ngờ. Tôi âm thầm tìm hiểu tin tức. Tôi biết được vụ tai nạn ở đoạn đường đó. Nạn nhân là hai vợ chồng. Người chồng bị thương nhẹ, nhưng người vợ bị chấn thương sọ não, dập nát đôi chân và khuôn mặt bị hủy hoại.

Người vợ đó chính là bà Ngọc.

Tôi đã tìm đến bệnh viện nơi bà nằm. Tôi thấy ông Hùng túc trực bên vợ, khóc cạn nước mắt. Tôi thấy gia đình họ tan nát chỉ vì sự hèn nhát của chồng mình. Tôi không đủ can đảm để tố cáo chồng, đẩy cha của các con mình vào tù. Nhưng lương tâm tôi không cho phép mình ngó lơ.

Tôi đã xin vào làm giúp việc cho nhà ông Hùng khi biết họ cần người chăm sóc đặc biệt cho bà Ngọc. Tôi giấu thân phận là vợ của kẻ gây tai nạn. Tôi chấp nhận làm mọi việc, từ dọn vệ sinh, đổ bô, đến việc chịu đựng những cơn đau đớn cáu gắt của bà Ngọc khi trái gió trở trời.

Tôi nhận mức lương cao, nhưng thực chất tôi chưa bao giờ tiêu một đồng nào cho riêng mình. Số tiền đó, tôi âm thầm gửi vào một tài khoản từ thiện dưới tên bà Ngọc, coi như một cách tích đức, chuộc lại phần nào tội lỗi của chồng.

Tôi làm tất cả trong im lặng, chịu đựng sự ghen tuông vô lý của Đức, chỉ để mong một ngày nào đó, món nợ máu này vơi đi đôi chút.

Phần 5: Sự Hối Cải Muộn Màng

Trở lại thực tại. Đức quỳ sụp xuống trước chiếc xe lăn. Cả người anh run lên bần bật như người đang lên cơn sốt rét. Sự hung hãn, ghen tuông ban nãy biến mất hoàn toàn, thay vào đó là nỗi sợ hãi tột cùng của một kẻ tội đồ bị lôi ra ánh sáng.

  • “Chị… chị Ngọc…” – Đức nấc lên. – “Là tôi… là tôi sai rồi… Tôi là thằng khốn nạn…”

Bà Ngọc nhìn Đức, rồi nhìn sang tôi – người đang đứng chết lặng bên cạnh với đôi mắt đẫm lệ.

  • “Tôi biết cậu là chồng của Thảo ngay từ ngày đầu tiên cô ấy đến đây xin việc.” – Bà Ngọc chậm rãi nói.

Tôi giật mình ngẩng lên:

  • “Bà… bà biết sao?”

Ông Hùng lúc này mới bước tới, đặt tay lên vai vợ, nhìn tôi với ánh mắt cảm thông:

  • “Chúng tôi biết. Thảo à, cô nghĩ cảnh sát không tìm ra biển số xe sao? Camera hành trình của xe tôi tuy bị hỏng nhưng camera giao thông cách đó 5km đã ghi lại chiếc xe tải của chồng cô.”
  • “Vậy tại sao… tại sao ông bà không báo công an?” – Đức ngước lên, hoang mang tột độ.

Bà Ngọc thở dài:

  • “Lúc đầu, tôi hận cậu thấu xương tủy. Tôi muốn cậu phải rũ tù, phải chết để đền mạng cho đôi chân của tôi. Nhưng rồi, vợ cậu đến.”

Bà nhìn tôi, ánh mắt dịu lại:

  • “Cô ấy xin làm việc không lương. Cô ấy chăm sóc tôi tỉ mỉ hơn cả y tá. Có những đêm tôi đau đớn muốn tự tử, chính Thảo là người đã ôm lấy tôi, khóc cùng tôi, mớm cho tôi từng thìa cháo. Tôi thấy được sự hối hận và sự chuộc tội chân thành trong mắt cô ấy.”
  • “Thảo đã gánh thay cậu cái nghiệp chướng này suốt ba năm qua, cậu có biết không?” – Ông Hùng gằn giọng. – “Cậu ở nhà ghen tuông, chửi bới cô ấy, trong khi cô ấy đang cúi đầu rửa chân, lau người cho nạn nhân của cậu để mong trời phật tha thứ cho cậu.”

Đức quay sang nhìn tôi. Tôi đứng đó, tiều tụy, nhỏ bé trong bộ quần áo giúp việc lấm lem. Anh nhớ lại những đêm tôi về muộn, những lần tôi mệt lả đi nhưng vẫn cố cười với anh. Anh nhớ lại những lời mạt sát anh dành cho tôi: “làm đĩ”, “hầu hạ thằng già”.

Từng lời nói của ông Hùng như những cái tát giáng thẳng vào mặt Đức, đau hơn bất kỳ đòn roi nào. Anh đã không chỉ giết chết tương lai của một người phụ nữ, mà còn đang giết dần giết mòn tâm hồn của vợ mình bằng sự ích kỷ và hèn hạ.

Đức bò lê trên nền gạch, tiến về phía tôi. Anh ôm lấy chân tôi, khóc tu tu như một đứa trẻ. Tiếng khóc xé lòng, vang vọng khắp khu vườn biệt thự sang trọng nhưng đầy bi kịch.

  • “Vợ ơi… anh sai rồi… Anh xin lỗi em… Anh xin lỗi chị Ngọc… Anh là cầm thú…”

Tôi quỳ xuống, ôm lấy đầu chồng. Nước mắt tôi rơi xuống mái tóc xơ xác của anh. Không phải nước mắt của sự tha thứ, mà là nước mắt của sự giải thoát. Cuối cùng, bí mật này cũng được phơi bày.

Phần 6: Đoạn Kết

Đêm hôm đó, vợ chồng tôi rời khỏi biệt thự. Đức không về nhà ngay. Anh bảo tôi chở anh đến đồn công an quận.

  • “Anh phải đi thôi em ạ. Trốn chui trốn lủi, để em gánh nợ thay anh thế là đủ rồi. Anh phải trả giá cho những gì anh gây ra thì anh mới sống thanh thản được.”

Tôi nhìn Đức bước vào cổng đồn công an, dáng người liêu xiêu nhưng dứt khoát hơn bao giờ hết. Tôi biết, những ngày tháng tới sẽ rất khó khăn. Anh sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, tôi sẽ phải một mình nuôi con và đối mặt với điều tiếng.

Nhưng lòng tôi nhẹ bẫng.

Ông Hùng và bà Ngọc đã hứa sẽ viết đơn bãi nại để giảm nhẹ hình phạt cho Đức. Họ bảo: “Sự trừng phạt lớn nhất là tòa án lương tâm, và cậu ấy đã nhận bản án đó rồi.”

Ba năm sau. Tôi vẫn làm việc ở nhà bà Ngọc. Bà đã trải qua thêm hai cuộc phẫu thuật, khuôn mặt đã bớt sẹo và bắt đầu tập đi lại bằng chân giả. Vào những ngày cuối tuần, tôi dắt con gái vào trại giam thăm Đức.

Đức gầy đi nhiều, da đen sạm, nhưng đôi mắt anh sáng và bình yên lạ thường. Anh nắm tay tôi qua song sắt, mỉm cười:

  • “Đợi anh về nhé. Anh sẽ làm lại từ đầu. Lần này, anh sẽ là người chồng thực sự, để em không bao giờ phải cúi đầu trước bất kỳ ai nữa.”

Tôi gật đầu, siết chặt tay anh. Ngoài kia, nắng đang lên rực rỡ, xuyên qua những tán cây bàng, chiếu rọi vào những vết sẹo cũ, làm chúng mờ đi theo thời gian. Tôi tin rằng, sau cơn mưa, trời sẽ lại sáng, và sự chuộc tội chân thành sẽ luôn mở ra một con đường sống, dù là hẹp nhất.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News