×
×

Góp giỗ 10 triệu nhưng chuyển nhầm thành 100 triệu, tôi ngỏ ý xin lại nhưng chị chồng nói không nhận được đồng nào

Ánh nắng chiều thu len lỏi qua những tán lá phong đỏ rực, rơi rải rác trên sân gạch cũ kỹ, tạo nên một bức tranh thơ mộng nhưng đầy hoài niệm. Tôi ngồi bên bàn ăn gỗ mun bóng loáng, tay cầm tách trà xanh còn nghi ngút khói, lắng nghe tiếng cười đùa vang vọng của lũ trẻ con ngoài ngõ hẻm. Cuộc sống dường như đang trôi qua một cách êm đềm, không gợn sóng, với những buổi sáng thức dậy bên chồng con, những chiều tan sở vội vã về nhà. Nhưng sâu thẳm trong lòng tôi, một cơn bão tố đang âm thầm hình thành, cuộn trào từng đợt sóng ngầm. Không phải vì những lo toan hàng ngày về cơm áo gạo tiền, hay những áp lực công việc chồng chất, mà vì một sai lầm nhỏ bé, tưởng chừng như vô hại, nhưng lại có thể làm lung lay cả nền tảng của lòng tin và tình thân. Tôi đã từng nghĩ rằng, trong một gia đình lớn, lòng tin chính là sợi chỉ đỏ mỏng manh nhưng bền chặt, nối kết mọi thành viên lại với nhau. Thế nhưng, đôi khi, sợi chỉ ấy lại dễ dàng bị đứt đoạn bởi những hiểu lầm không ngờ, hoặc tệ hơn, bởi những bí mật được che giấu kỹ lưỡng.

Tôi tên là Lan, ba mươi hai tuổi, một người phụ nữ bình thường với công việc văn phòng ổn định tại một công ty tài chính ở trung tâm thành phố. Tôi kết hôn với Minh được năm năm nay, một cuộc hôn nhân hạnh phúc với hai đứa con nhỏ – một trai một gái – luôn là niềm vui lớn lao trong cuộc sống. Minh là con út trong một gia đình khá giả, có truyền thống kinh doanh lâu đời, với ba anh chị em ruột thịt. Chị cả, chị Hương, là người phụ nữ mạnh mẽ, quyết đoán, luôn đóng vai trò trụ cột của toàn bộ dòng họ. Chị ấy sống cách nhà chúng tôi chỉ vài con phố, trong một ngôi biệt thự rộng lớn, sang trọng với khu vườn xanh mướt và hồ bơi ngoài trời. Chồng chị là một doanh nhân thành đạt, và hai đứa con trai của chị đang học đại học ở nước ngoài. Chúng tôi thường qua lại thăm hỏi nhau, những bữa cơm gia đình ấm cúng với tiếng cười rộn ràng, những câu chuyện đời thường chia sẻ không ngớt. Tôi yêu quý chị Hương như chị ruột thịt, luôn ngưỡng mộ sự khôn ngoan và tấm lòng bao dung của chị. Chị ấy thường khuyên bảo tôi về cách nuôi dạy con cái, về bí quyết giữ gìn hạnh phúc gia đình. Nhưng rồi, một buổi sáng định mệnh ấy đã thay đổi tất cả, khiến tôi phải nhìn nhận lại mọi thứ dưới một lăng kính khác.

Đó là một ngày thứ Hai đầu tuần, trời se lạnh với những cơn gió heo may đầu mùa. Tôi nhận được khoản tiền thưởng lớn từ công ty – một trăm triệu đồng, phần thưởng xứng đáng cho dự án tài chính mà tôi đã dồn hết tâm sức trong suốt sáu tháng qua. Số tiền ấy không chỉ là con số trên giấy, mà còn là hy vọng cho mẹ ruột tôi, người đang nằm viện với căn bệnh hiểm nghèo cần chi phí điều trị cao. Tôi định chuyển ngay cho mẹ, để bà có thể yên tâm chữa bệnh. Ngồi trước màn hình máy tính, tay tôi run run trên ứng dụng ngân hàng di động, chọn số tài khoản quen thuộc. Nhưng trong khoảnh khắc lơ đãng ấy, có lẽ do mệt mỏi sau đêm thức trắng chăm con ốm, tôi đã chọn nhầm. Thay vì tài khoản của mẹ, tiền lại bay vèo sang tài khoản của chị Hương – số tài khoản tôi từng lưu để chuyển quà sinh nhật cho chị cách đây vài tháng. Tôi phát hiện ra ngay lập tức, tim đập thình thịch như trống trận. Mồ hôi lạnh toát ra, tôi kiểm tra lại lịch sử giao dịch. Đúng rồi, tiền đã đi, không thể thu hồi. “Không sao đâu, chị Hương sẽ trả lại thôi,” tôi tự trấn an mình, hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh.

Tôi gọi điện ngay cho chị, giọng cố gắng giữ vẻ tự nhiên: “Chị ơi, em chuyển nhầm tiền cho chị rồi. Một trăm triệu đồng ấy ạ. Chị kiểm tra tài khoản giúp em với nhé?” Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi chị Hương cười nhẹ, giọng ấm áp như mọi khi: “Em chuyển nhầm á? Chị không nhận được gì cả. Em kiểm tra lại đi, có khi lỗi hệ thống ngân hàng ấy chứ.” Tôi ngẩn người, cảm giác như có tảng đá đè nặng lên ngực. Tôi kiểm tra lại lần nữa, chụp ảnh màn hình lịch sử giao dịch và gửi cho chị qua tin nhắn. Rõ ràng số tài khoản khớp hoàn toàn, thời gian giao dịch chính xác. Nhưng chị ấy vẫn khăng khăng: “Chị không thấy gì hết. Có lẽ em nhầm lẫn với ai khác. Đừng lo, để chị xem sao.” Tôi bối rối, không biết phải làm sao. Buổi chiều hôm đó, sau giờ làm, tôi quyết định sang nhà chị trực tiếp để làm rõ.

Ngôi nhà của chị Hương luôn toát lên vẻ ấm áp, sang trọng với mùi bánh nướng thoang thoảng từ bếp, tiếng nhạc nhẹ nhàng từ phòng khách. Chị đón tôi bằng nụ cười rạng rỡ, ôm tôi một cái thật chặt: “Lan vào đi em, chị đang pha trà đây.” Chúng tôi ngồi đối diện nhau trên bộ sofa da mềm mại, tôi ngập ngừng mở lời: “Chị ơi, em chắc chắn là chuyển nhầm cho chị. Một trăm triệu không phải số nhỏ, em cần lấy lại để gửi cho mẹ. Chị xem lại giúp em nhé.” Chị ấy nhìn tôi, đôi mắt thoáng qua một vẻ ngạc nhiên xen lẫn tổn thương: “Lan, em nghi chị à? Giữa chị em mình, sao lại thế này? Chị không nhận được đồng nào cả.” Giọng chị run run, như sắp khóc. Tôi lúng túng, xin lỗi rối rít, cảm giác tội lỗi dâng trào. Chị ấy ôm tôi, thì thầm: “Đừng lo em, chắc chắn có hiểu lầm thôi. Để chị liên hệ ngân hàng kiểm tra kỹ hơn.” Tôi ra về với lòng nặng trĩu, không khí giữa chúng tôi dường như đã thay đổi, một khoảng cách vô hình bắt đầu hình thành.

Những ngày sau đó, tôi sống trong nỗi lo âu triền miên. Đêm nào cũng thao thức, nằm bên Minh mà không dám kể. Minh luôn kính trọng chị Hương như mẹ ruột, coi chị là chỗ dựa tinh thần. Nếu tôi nói ra, liệu anh ấy có tin tôi, hay sẽ nghĩ tôi đang gây chuyện? Tôi bắt đầu thu thập bằng chứng một cách kín đáo: in sao kê ngân hàng hàng tháng, lưu trữ tất cả tin nhắn và cuộc gọi. Không phải để kiện cáo hay làm lớn chuyện, mà để chờ một cơ hội thích hợp. Trong lúc đó, tôi quan sát chị Hương kỹ hơn. Những cuộc gặp gỡ gia đình vẫn diễn ra đều đặn, nhưng tôi nhận ra những thay đổi nhỏ bé, đáng ngờ: chị ấy mua sắm nhiều hơn, từ những chiếc túi xách hàng hiệu đến bộ trang sức kim cương lấp lánh; chiếc xe hơi mới bóng loáng đỗ trước cửa nhà; rồi những chuyến du lịch đột ngột đến resort cao cấp mà chị khoe trên mạng xã hội. Tim tôi đau nhói mỗi khi nghĩ đến. Chị Hương không thiếu tiền, cuộc sống của chị luôn sung túc, vậy tại sao lại làm thế? Hay chị ấy đang gặp khó khăn tài chính gì đó mà không ai hay? Tôi quyết định im lặng, nuốt ngược nỗi nghi ngờ vào lòng, chờ đợi.

Thời gian trôi qua chậm chạp như những giọt nước nhỏ giọt từ vòi sen hỏng. Tôi cố gắng duy trì cuộc sống bình thường: đưa đón con đi học, nấu những bữa cơm ngon cho gia đình, cười nói vui vẻ với Minh. Nhưng trong lòng, nỗi day dứt không nguôi. Tôi thậm chí còn mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ: chị Hương cười lớn, tay cầm xấp tiền, rồi biến mất trong bóng tối. Ngày họp họ hàng năm – dịp sum họp lớn nhất của dòng họ – sắp đến. Năm nay, tổ chức tại nhà chị Hương, với tiệc tùng linh đình, khách mời đông đúc. Minh hào hứng hỏi: “Em đi chứ Lan? Sẽ vui lắm đấy.” Tôi mỉm cười đồng ý, nhưng trong lòng đã có kế hoạch. Đây chính là lúc để vạch trần tất cả, trước mặt toàn thể họ hàng, để không ai có thể chối cãi.

Sáng ngày họp họ, trời trong xanh cao vợi, gió thoảng mang theo hương hoa sữa nồng nàn. Ngôi nhà chị Hương được trang hoàng rực rỡ: hoa tươi cắm khắp nơi, bàn tiệc dài dọc theo sân vườn với đủ loại món ăn thịnh soạn. Họ hàng quây quần từ sớm: chú thím từ quê lên, anh em họ hàng xa gần, tiếng cười nói rộn ràng vang vọng. Minh vui vẻ rót rượu cho mọi người, chị Hương tất bật chỉ đạo người giúp việc, gương mặt rạng ngời hạnh phúc. Tôi ngồi yên một góc, quan sát từng cử chỉ, chờ đợi khoảnh khắc thích hợp. Bữa ăn chính thức bắt đầu, mâm cỗ đầy ắp: tôm hùm nướng phô mai, bò bít tết mềm mịn, salad tươi ngon, rượu vang đỏ nhập khẩu từ Pháp. Mọi người nâng ly chúc tụng, không khí ấm áp như một đại gia đình thực thụ. Chị Hương đứng dậy phát biểu: “Hôm nay, chị em ta sum họp, mong mọi điều tốt lành đến với dòng họ mình. Cảm ơn mọi người đã có mặt!” Tiếng vỗ tay rộn ràng, tiếng cụng ly leng keng.

Tôi chờ đến giữa bữa ăn, khi không khí đang sôi nổi nhất, mọi người đang say sưa kể chuyện cũ. Tim tôi đập mạnh, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh, rõ ràng: “Mọi người ơi, em có chuyện muốn chia sẻ với cả nhà.” Cả bàn tiệc đột ngột im bặt, ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Chị Hương mỉm cười, giọng vui vẻ: “Lan có gì vui à em? Kể đi!” Tôi đứng dậy chậm rãi, lấy từ túi xách ra tập giấy tờ đã chuẩn bị: “Chị Hương ơi, cách đây hai tháng, em chuyển nhầm một trăm triệu đồng vào tài khoản của chị. Em đã sang nhà xin lại, nhưng chị bảo không nhận được. Đây là bằng chứng từ ngân hàng.” Tôi giơ cao sao kê giao dịch, ảnh chụp màn hình, giọng hơi run nhưng kiên định. Không khí đông đặc như đóng băng. Minh tái mặt, nhìn tôi đầy kinh ngạc: “Lan, em đang nói gì vậy? Sao em không kể với anh?”

Mọi người xôn xao, thì thầm to nhỏ. Chị Hương im lặng vài giây, rồi đột ngột cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp sân vườn: “Ồ, chuyện đó à? Em làm chị giật mình quá đi mất.” Cả nhà ngơ ngác nhìn chị. Chị ấy tiếp tục, giọng bình thản: “Lan, chị không nói dối em đâu. Chị nhận được tiền, nhưng chị không giữ cho riêng mình. Chị dùng nó để… đầu tư giúp em.” Tôi sững sờ, không tin vào tai mình. Chị Hương lấy từ ngăn kéo bàn một tờ giấy: “Đây là hợp đồng đầu tư chứng khoán. Chị thấy em vất vả với công việc, muốn giúp em sinh lời. Giờ số tiền đã tăng gấp đôi, hai trăm triệu đồng. Chị định hôm nay bất ngờ tặng em đấy.” Cả nhà vỗ tay rần rần, tiếng xuýt xoa khen ngợi. Minh ôm chặt lấy tôi: “Chị Hương tuyệt vời quá! Em xin lỗi vì đã nghi ngờ.”

Nhưng rồi, khi mọi người quay lại với bữa tiệc, chị Hương kéo tôi ra một góc riêng, thì thầm bên tai: “Lan, thực ra chị dùng tiền để trả nợ cho Minh. Anh ấy thua cá độ bóng đá, số tiền lớn, không dám nói với em. Chị cứu gia đình em đấy.” Tôi nhìn sang Minh, nước mắt lăn dài trên má. Anh ấy cúi đầu, thừa nhận tất cả. Twist bất ngờ ấy khiến tôi nhận ra: lòng tin không hề mất đi, mà tình chị em còn sâu sắc hơn bao giờ hết. Cuộc họp họ kết thúc trong tiếng cười vui vẻ, nhưng trong tôi, một bài học khắc sâu mãi mãi: đôi khi, sự thật được ẩn giấu sau lớp vỏ dối trá, chỉ để bảo vệ những người ta yêu thương nhất. Từ đó, gia đình chúng tôi gắn bó hơn, và tôi học cách tin tưởng mà không mù quáng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News