×
×

Mang thai trước c:ư:ới, tôi bị coi như n:ỗi nh:/-ục, phải đi cửa sa:u và ở cạnh ch:uồ:ng g:à – nhưng bố mẹ tôi đã khiến nhà chồng phải h:ối hận c:ả đ:ời

Gió heo may se sắt, lá vàng rơi lả tả ngoài sân làng. Ngày cưới của tôi, mọi thứ dường như mờ ảo dưới lớp sương mù buổi sáng. Tiếng trống chiêng vang vọng từ xa, nhưng tôi không được bước qua cổng chính với váy cưới lộng lẫy. Thay vào đó, mẹ chồng dẫn tôi qua lối nhỏ phía sau, nơi cỏ dại mọc um tùm và mùi phân gà thoang thoảng. “Đi cửa sau thôi, con ạ. Nhà ta có phong tục thế.” Giọng bà lạnh lùng, không một chút ấm áp. Tôi cúi đầu, tay ôm bụng đã lùm lùm, lòng nặng trĩu như tảng đá. Sao ngày vui lại bắt đầu bằng sự tủi nhục thế này? Chồng tôi, anh đứng đó, mắt tránh né, không một lời bênh vực.

Chúng tôi quen nhau từ thời sinh viên, tình yêu nồng nàn như lửa cháy. Anh hiền lành, con nhà nông thôn, còn tôi là cô gái thành phố, bố mẹ làm kinh doanh. Khi biết tôi mang thai, anh vui mừng, hứa sẽ cưới ngay. Nhưng mẹ chồng, bà là người cổ hủ, luôn coi trọng “danh dự gia đình”. Bà biết chuyện, mặt tối sầm: “Mang bầu trước cưới, xấu hổ lắm. Nhưng thôi, cưới để có cháu nối dõi.” Tôi nghĩ mọi thứ sẽ ổn, nhưng không ngờ, ngày cưới trở thành cơn ác mộng. Bà bắt tôi đi cửa sau, tránh mắt thiên hạ. Đám cưới diễn ra chóng vánh, không tiệc tùng linh đình, chỉ vài mâm cơm đơn sơ. Tôi ngồi co ro trong góc, nước mắt chực trào.

Sau đám cưới, mọi thứ tệ hơn. Bà đưa tôi về gian nhà nhỏ phía sau, sát chuồng gà. “Ở tạm đây đi, nhà chính chật chội.” Gian nhà ẩm mốc, mái dột, tiếng gà gáy inh ỏi suốt đêm. Chồng tôi ban ngày làm đồng, tối về mệt mỏi, chỉ biết thở dài: “Em chịu khó, mẹ anh khó tính.” Tôi nuốt nước mắt, tay vuốt ve bụng con, tự nhủ phải cố vì tương lai. Nhưng nỗi uất ức dâng trào. Tôi gọi cho bố mẹ, kể lể, nhưng chỉ khóc chứ không dám kêu ca. Bố mẹ tôi, những người luôn yêu thương con gái, im lặng nghe, rồi hẹn cuối tuần xuống thăm.

Bất ngờ đầu tiên ập đến khi bố mẹ tôi xuất hiện. Không phải với vali quà cáp đơn giản, mà là một đoàn xe hơi bóng loáng đỗ trước cổng làng. Bố tôi, ông chủ doanh nghiệp lớn, bước xuống với bộ vest lịch lãm, mẹ tôi theo sau, tay cầm bó hoa tươi thắm. Dân làng xôn xao, chỉ trỏ. Mẹ chồng tôi ra đón, mặt tái mét: “Ơ… sao lại thế này?” Bố tôi mỉm cười, giọng sang sảng: “Chúng tôi đến thăm con gái, tiện thể mang ít quà cưới muộn.” Rồi ông ra hiệu, mấy người giúp việc khiêng ra những thùng quà lớn: tivi, tủ lạnh, vàng bạc, và cả một khoản tiền mặt dày cộm. “Đây là của hồi môn cho con gái chúng tôi. Nhà thông gia nhận đi, đừng ngại.”

Mẹ chồng tôi lắp bắp, mắt láo liên. Bà không ngờ nhà tôi giàu có đến thế. Những năm qua, tôi giấu kín, chỉ kể bố mẹ làm ăn nhỏ. Bà từng khinh thường, bảo “nhà gái nghèo, may mà con trai ta cưới”. Giờ thì xấu hổ, bà lúng túng nhận quà, miệng cười gượng. Nhưng bất ngờ chưa dừng lại. Bố tôi nhìn quanh, thấy gian nhà nhỏ nơi tôi ở, mặt ông tối sầm. “Con gái tôi ở đây à? Gần chuồng gà? Sao lại thế?” Mẹ chồng biện minh: “Tạm thôi ạ, nhà chật.” Bố tôi lắc đầu, giọng trầm: “Không được. Con gái tôi xứng đáng hơn thế.”

Rồi, trước mặt dân làng tụ tập, bố tôi tuyên bố: “Hôm nay, chúng tôi đến để hủy hôn. Con gái tôi không thể chịu đựng sự đối xử này. Đứa cháu trong bụng, chúng tôi sẽ nuôi, không cần nhà các vị.” Mẹ chồng tôi quỳ sụp, khóc lóc: “Đừng mà thông gia! Chúng tôi sai rồi!” Chồng tôi lao đến, ôm chân tôi van xin: “Em đừng đi! Anh yêu em!” Nhưng lòng tôi đã nguội lạnh. Dân làng thì thầm, chỉ trỏ nhà chồng tôi, tiếng xấu đồn xa: “Nhà ấy tham lam, đối xử tệ bạc với dâu con.”

Bất ngờ thứ hai đến khi bố tôi tiết lộ sự thật. Trước đám đông, ông lấy ra tờ giấy xét nghiệm ADN: “Thực ra, đứa con trong bụng con gái tôi… không phải của con trai các vị. Chúng tôi đã kiểm tra. Nó là con của một người khác, nhưng con gái tôi yêu anh ta thật lòng, nên chúng tôi chấp nhận.” Tôi sững sờ, quay sang bố: “Sao bố…?” Ông thì thầm: “Bố nói dối để cứu con thôi. Đứa con là của chồng con, nhưng phải làm thế để họ xấu hổ, không dám níu kéo.” Mẹ chồng ngã ngửa, dân làng ồ lên kinh ngạc. Nhà chồng tôi xấu hổ ê chề, không dám ngẩng mặt.

Hỗn loạn bùng nổ. Mẹ chồng đứng phắt dậy, giọng the thé: “Mày nói dối! Đứa con là của con trai tao!” Bà lao vào bố tôi, tay giơ cao như muốn đánh, nhưng vệ sĩ của bố đẩy ra. Chồng tôi, mắt đỏ hoe, hét lớn: “Em… em phản bội anh!” Anh lao về phía tôi, tay siết chặt như muốn bóp cổ. Dân làng xô đẩy, tiếng la hét vang trời. Bố tôi bình tĩnh, ra hiệu cho vệ sĩ đưa tôi lên xe. Mẹ chồng khóc ngất, quỳ lạy: “Trả con dâu cho tao! Tao sai rồi!” Nhưng xe lăn bánh, bỏ lại đằng sau bụi mù và tiếng khóc vọng.

Trên đường về, tôi run rẩy, nước mắt lăn dài. Bố vỗ vai: “Con an toàn rồi.” Nhưng bất ngờ cuối cùng ập đến vài tháng sau. Sinh con trai, tôi nhận được thư từ chồng cũ: Anh thú nhận, từng nghi ngờ đứa con không phải của mình, vì anh… vô sinh. Anh đã giấu, để mẹ ép cưới. Giờ anh hối hận, cầu xin quay lại. Tôi xé thư, nhìn con trai ngủ say, lòng sắt đá. Đời người, những tủi nhục lớn nhất không chỉ mở cửa tự do, mà còn dạy ta cách đóng sập quá khứ. Tôi chọn cuộc sống mới, giàu có và độc lập, để nhà chồng cũ mãi mãi chìm trong xấu hổ và tiếc nuối.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News