Ánh đèn bếp hắt lên tường gạch hoa cũ kỹ, vàng vọt như màu thời gian đang trôi. Tôi đứng bên nồi canh, tay khuấy nhẹ, mùi hành phi thơm lừng quyện cùng tiếng xèo xèo của chảo thịt bò xào. Ngoài phòng khách, tiếng cười nói rộn ràng của đám phụ nữ trung niên vang lên, xen lẫn tiếng cụng ly leng keng. Tuần nào cũng vậy, cứ đến chiều thứ Bảy, nhà tôi lại biến thành nhà hàng sang trọng không công. Mẹ chồng tôi – bà Lan – chủ nhiệm câu lạc bộ “Hồi Xuân” của phường, luôn hào hứng mời chị em về “tụ họp, chia sẻ kinh nghiệm sống”. Còn tôi, nàng dâu mới cưới được tám tháng, lặng lẽ đảm đương mọi thứ: đi chợ, nấu nướng, dọn dẹp, rửa bát. Bà chẳng đưa tôi đồng nào, nhưng thực đơn thì phải “đẳng cấp”: tôm hùm, cua hoàng đế, bò Wagyu. Tôi nhẫn nhịn, nghĩ rằng đó là cách hòa nhập gia đình chồng. Nhưng rồi, đến lần thứ ba, tôi quyết định hành động – một việc nhỏ thôi, nhưng đủ khiến bà không dám mời ai về nữa, và kỳ lạ thay, lại khiến bà yêu quý tôi hơn bao giờ hết.
Tôi tên Mai, hai mươi bảy tuổi, nhân viên ngân hàng, kết hôn với Nam – con trai duy nhất của bà Lan. Nhà chồng ở quận 3, một căn biệt thự cổ kính với sân vườn rộng, nội thất gỗ lim bóng loáng. Trước khi cưới, tôi tưởng mình bước vào tổ ấm hạnh phúc. Nam yêu chiều tôi, bố chồng hiền lành, chỉ có bà Lan là “khó tính một chút”. Bà về hưu sớm, năng động, tham gia đủ câu lạc bộ: khiêu vũ, yoga, rồi “Hồi Xuân” – nơi hội tụ những bà nội trợ giàu có, thích khoe mẽ. Tuần đầu tiên sau cưới, bà tuyên bố: “Con dâu phải khéo, mẹ mời chị em về ăn cơm cho vui!” Tôi gật đầu, nghĩ đơn giản là bữa cơm gia đình. Ai ngờ, danh sách khách lên đến mười lăm người, thực đơn dài dằng dặc: “Tôm hùm sốt bơ tỏi, vi cá, bào ngư…” Tôi choáng, nhưng vẫn lặng lẽ đi chợ, chi tiền túi. Nam bận việc, chỉ dặn: “Em chiều mẹ chút nhé.”
Lần thứ nhất, tôi nấu đến kiệt sức. Tôm hùm tươi sống giãy đành đạch trong bể, tôi phải tự tay luộc, tách vỏ. Bàn tiệc linh đình, chị em khen nức nở: “Bà Lan có phúc, con dâu khéo tay!” Bà cười toe toét, nhận hết lời khen, chẳng nhắc đến tôi. Tôi mệt lả, nhưng nghĩ: “Thôi, lần đầu, thông cảm.” Lần thứ hai, thực đơn còn “khủng” hơn: sườn cừu nướng, gan ngỗng, rượu vang Pháp. Tôi phải đặt hàng tận Đà Lạt, chi gần chục triệu. Bà vẫn không đưa đồng nào, chỉ dặn: “Con làm cho đẹp, chị em mẹ toàn người có địa vị.” Tôi bắt đầu bực, nhưng Nam xoa dịu: “Mẹ lớn tuổi, thích khoe, em nhịn đi.” Tôi nuốt giận, tiếp tục.
Đến lần thứ ba, tôi không chịu nổi. Sáng thứ Bảy, bà đưa thực đơn: “Hải sâm hầm bồ câu, tổ yến chưng đường phèn, cá mú hấp Hồng Kông…” Tôi tính nhẩm: ít nhất hai chục triệu. Nam đi công tác, tôi một mình. Chị em bà đến sớm, trang điểm lộng lẫy, đeo vàng kín cổ. Tôi nấu nướng từ sáng đến chiều, mồ hôi nhễ nhại. Giữa bữa, bà Lan cao giọng: “Con dâu mẹ nấu ngon nhất phố, ai muốn học thì mẹ dạy!” Tôi đứng ở bếp, nghe mà cay mắt. “Mình bỏ tiền, bỏ sức, bà nhận hết công lao?” Tôi quyết định: phải làm gì đó.
Tôi lén lấy điện thoại, chụp ảnh bàn tiệc, rồi đăng lên nhóm “Chị em Hồi Xuân” với caption: “Hôm nay nhà mình vinh dự đón các chị, thực đơn do mẹ chồng em tự tay chuẩn bị, em chỉ phụ thôi ạ!” Tôi tag bà Lan, thêm hashtag #MẹChồngSiêuĐẳng. Rồi tôi vào bếp, làm một việc nhỏ: thay vì tổ yến thật, tôi dùng bột rau câu trắng, pha đường phèn, trông giống hệt. Còn hải sâm, tôi thay bằng mực khô ngâm nở. Tôi biết chị em bà sành ăn, sẽ nhận ra. Nhưng tôi không dừng lại. Tôi in một tờ giấy nhỏ, dán dưới đĩa tôm hùm: “Tôm nhập lậu, cẩn thận ngộ độc!” – chữ in mờ, chỉ ai cầm đĩa mới thấy.
Bữa ăn bắt đầu. Chị em khen ngợi, nhưng rồi, bất ngờ đầu tiên: bà Minh – hội phó – nhăn mặt khi ăn “tổ yến”: “Sao nhạt thế chị Lan? Tổ yến thật mà!” Bà Lan tái mặt, vội nếm: “Ủa, sao lạ vậy?” Rồi bà Hoa cầm đĩa tôm hùm, thấy tờ giấy, hét lên: “Trời ơi, tôm nhập lậu!” Cả bàn xôn xao. Tôi bước ra, giả ngây: “Dạ, con không biết, mẹ đặt hàng mà.” Bà Lan lúng túng, mặt đỏ bừng. Chị em bắt đầu soi mói: “Hải sâm sao dai thế?”, “Cá mú hôi tanh!” Bà Lan đổ mồ hôi, lắp bắp: “Chắc đầu bếp nhầm…”
Bất ngờ thứ hai: nhóm chat “Hồi Xuân” nổ tung. Bài đăng của tôi được chia sẻ rầm rộ, chị em comment: “Bà Lan tự nấu á? Tài thế!”, “Cho xin công thức đi chị!” Bà Lan cầm điện thoại, mặt cắt không còn máu. Bà biết tôi đăng, nhưng không dám nói. Bữa tiệc kết thúc trong lúng túng, chị em ra về sớm, không ai khen nữa. Bà Lan ngồi thẫn thờ, mắt đỏ hoe. Tôi dọn dẹp, lòng áy náy, nhưng cũng hả hê.
Tối đó, Nam gọi về, bà Lan kể hết, khóc lóc: “Con dâu hỗn láo, làm mẹ mất mặt!” Nam giận, nhưng tôi gửi anh bài đăng và ảnh tờ giấy. Anh im lặng, rồi cười: “Em khôn thật.” Sáng hôm sau, bà Lan gọi tôi vào phòng, giọng run run: “Mai, mẹ xin lỗi. Mẹ sai rồi, mẹ ỷ con hiền, bắt con chi tiền, nhận công. Mẹ không biết con khổ thế.” Tôi bất ngờ, nước mắt lăn dài. Bà ôm tôi, thì thầm: “Từ nay mẹ không mời ai nữa. Mẹ đưa con tiền chợ, con muốn nấu gì thì nấu. Mẹ… yêu con lắm.”
Hóa ra, bà Lan từng bị chồng cũ bỏ rơi vì “không biết giữ thể diện”. Bà lập câu lạc bộ để chứng minh mình “có địa vị”, nhưng lại đẩy gánh nặng lên tôi. Bài học hôm ấy khiến bà thay đổi. Từ đó, bà tự đi chợ, nấu những món giản dị, mời tôi ăn cùng. Bà còn khoe với hàng xóm: “Con dâu tôi là nhất, khéo léo lại thông minh!” Tôi mỉm cười, ôm bà. Bữa cơm hồi xuân không còn, nhưng tình mẹ con lại nồng ấm hơn bao giờ hết.