×
×

Một mình nuôi cháu mồ côi đến trưởng thành, ngày nó 25 tuổi sở hữu khối tài sản lớn thì biến cố ập đến

Chương 1: Đêm Tiệc Của Những Vì Sao

Sài Gòn về đêm lộng lẫy như một nàng vũ nữ khoác lên mình chiếc áo đính ngàn viên kim cương. Tại sảnh chính của khách sạn 6 sao Reverie, ánh đèn pha lê rực rỡ chiếu rọi xuống bữa tiệc sinh nhật tuổi 25 của Hoàng Minh – CEO trẻ tuổi nhất trong lĩnh vực công nghệ phần mềm hiện nay.

Tôi đứng nép mình ở một góc khuất gần quầy bar, tay mân mê ly nước cam đã tan hết đá. Trong bộ áo dài nhung màu mận chín, tôi cảm thấy mình lạc lõng giữa rừng váy áo dạ hội xa hoa. Tôi là Lan, dì ruột của Minh, nhưng với thằng bé, tôi vừa là cha, vừa là mẹ, vừa là cả bầu trời của nó suốt hai mươi lăm năm qua.

Minh đứng trên sân khấu, phong độ, đĩnh đạc trong bộ vest Ý cắt may thủ công. Nó cầm micro, ánh mắt quét qua hàng trăm quan khách rồi dừng lại ở tôi. Một nụ cười ấm áp nở trên môi nó, nụ cười mà tôi đã đánh đổi cả thanh xuân để gìn giữ.

  • “Hôm nay, tôi đứng đây với tư cách là một người thành công trong mắt xã hội. Nhưng tôi sẽ chẳng là ai cả nếu không có người phụ nữ vĩ đại nhất đời mình. Mời dì Lan, người mẹ thứ hai của con, lên sân khấu.”

Tiếng vỗ tay vang dội. Tôi run rẩy bước lên, nước mắt chực trào. Minh ôm chầm lấy tôi, thì thầm: “Con cảm ơn mẹ.”

Đúng lúc khoảnh khắc thiêng liêng ấy đang diễn ra, cánh cửa lớn của sảnh tiệc bất ngờ bật mở. Một luồng gió lạnh lẽo lùa vào, kèm theo tiếng gõ gót giày cao gót nện xuống sàn đá cẩm thạch nghe chát chúa.

  • “Khoan đã! Bữa tiệc gia đình sao có thể thiếu người mẹ ruột này được?”

Cả khán phòng im phăng phắc. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía người phụ nữ vừa xuất hiện. Bà ta mặc một chiếc đầm đỏ rực rỡ, xẻ tà táo bạo, khuôn mặt trang điểm đậm nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp mặn mà, sắc sảo. Dù thời gian có phủ lên đôi mắt ấy những vết chân chim, tôi vẫn nhận ra ngay lập tức.

Chiếc ly trên tay tôi rơi xuống sàn, vỡ tan tành. Đó là Hạnh. Chị gái tôi. Người đã được chôn cất trong nấm mộ ở nghĩa trang thành phố suốt 20 năm qua.

Chương 2: Bóng Ma Từ Quá Khứ

Minh sững sờ, buông tôi ra. Nó nhìn người phụ nữ lạ mặt, rồi nhìn tôi với ánh mắt hoang mang tột độ.

  • “Dì Lan… bà ta là ai?”

Hạnh bước tới, phong thái tự tin như một bà hoàng. Bà ta nhìn Minh từ đầu đến chân, ánh mắt không giấu nổi sự thèm khát khi nhìn vào chiếc đồng hồ Patek Philippe trên tay nó.

  • “Minh, mẹ đây. Mẹ là Hạnh, mẹ ruột của con. Mẹ chưa chết.”

Tôi lao tới chắn trước mặt Minh, giọng lạc đi vì sợ hãi và giận dữ:

  • “Chị… sao chị lại ở đây? Chị đã chết trong vụ tai nạn xe khách năm đó rồi cơ mà?”

Hạnh cười nhạt, nụ cười khiến tôi lạnh sống lưng:

  • “Tai nạn à? À, vụ đó. May mắn thay, tao xuống xe đi vệ sinh ngay trước khi chiếc xe đó lao xuống vực. Tao thoát chết, nhưng tao bị mất trí nhớ, lưu lạc sang biên giới suốt 20 năm nay. Giờ tao mới tìm được đường về.”

Câu chuyện hoang đường đến mức trẻ con cũng khó tin, nhưng Hạnh nói trơn tru không vấp một chữ. Bà ta lướt qua tôi, đưa tay định chạm vào mặt Minh. Minh lùi lại, ánh mắt cảnh giác.

  • “Bà nói bà là mẹ tôi? Bà có bằng chứng gì không?” – Minh hỏi, giọng lạnh lùng.
  • “Máu mủ ruột rà cần gì bằng chứng? Nhìn mặt con đi, con giống hệt bố con ngày xưa. Và con có một vết bớt son hình giọt nước sau gáy, đúng không?”

Minh khựng lại. Đúng là nó có vết bớt đó. Một đặc điểm mà chỉ người thân cận nhất mới biết.

Hạnh quay sang tôi, ánh mắt sắc lẹm:

  • “Lan, em chăm sóc con chị tốt lắm. Chị ghi nhận công lao của em. Nhưng giờ mẹ nó về rồi, con phải trả lại cho mẹ. Và tất nhiên…” – Bà ta dừng lại, quét mắt nhìn quanh sự xa hoa của buổi tiệc – “…cả khối tài sản này nữa. Theo luật pháp, mẹ ruột có quyền giám hộ và thừa kế, hoặc ít nhất là được phụng dưỡng xứng đáng.”

Tôi chết lặng. Hóa ra, sự trở về này không phải vì tình mẫu tử. Đó là một cuộc đi săn. Và con mồi là đứa cháu mà tôi đã hy sinh cả cuộc đời để bảo vệ.

Chương 3: Những Mảnh Vỡ Của Ký ức

Bữa tiệc tan rã trong sự hỗn loạn. Chúng tôi trở về căn biệt thự của Minh. Hạnh ngang nhiên bước vào, ngồi chễm chệ trên ghế sofa như thể bà ta là chủ nhân thực sự.

Đêm đó, tôi không ngủ được. Ký ức ùa về như thác lũ.

Hai mươi lăm năm trước, Hạnh là hoa khôi của xóm. Chị đẹp nhưng tham vọng. Chị cặp kè với một đại gia đã có vợ, rồi mang thai Minh. Khi bị vợ cả đánh ghen, gã đại gia bỏ trốn, để lại Hạnh bụng mang dạ chửa. Hạnh sinh Minh ra trong sự ghẻ lạnh. Chị ta coi đứa bé là cục nợ, là chướng ngại vật ngăn cản chị ta đến với những cuộc vui mới.

Năm Minh 5 tuổi, Hạnh bỏ đi. Chị ta để lại một lá thư nói rằng đi làm ăn xa. Ba ngày sau, tin tức về chiếc xe khách lao xuống vực ở đèo Cả khiến cả nhà bàng hoàng. Danh sách nạn nhân có tên chị. Thi thể không nhận dạng được, chúng tôi chỉ nhận về được chiếc ví có giấy tờ tùy thân của chị.

Bố mẹ tôi sốc quá lần lượt qua đời. Tôi – một cô sinh viên năm cuối – phải bỏ học, đi làm công nhân may, rồi bán hàng rong để nuôi Minh. Tôi nhớ những đêm Minh sốt cao co giật, tôi cõng nó chạy bộ 3 cây số đến bệnh viện vì không có tiền đi xe ôm. Tôi nhớ những ngày mưa bão, hai dì cháu nằm co ro trong căn phòng trọ dột nát, chia nhau gói mì tôm. Tôi đã từ chối bao nhiêu lời cầu hôn, chỉ vì sợ người ta không thương Minh.

Vậy mà giờ đây, khi Minh thành đạt, sở hữu công ty định giá cả trăm tỷ, Hạnh lại trở về “đòi quyền lợi”.

Sáng hôm sau, Hạnh đưa ra yêu cầu chính thức.

  • “Tao muốn 50% cổ phần công ty của thằng Minh và căn biệt thự này đứng tên tao. Coi như bù đắp cho 20 năm tao lưu lạc khổ sở.”
  • “Chị điên rồi!” – Tôi hét lên. – “Chị không nuôi nó một ngày nào! Chị lấy tư cách gì?”
  • “Tư cách là người đẻ ra nó! Máu chảy trong người nó là máu của tao!” – Hạnh gào lên, đập bàn. – “Nếu không đưa, tao sẽ kiện ra tòa. Tao sẽ làm rùm beng lên là CEO Hoàng Minh bất hiếu, bỏ rơi mẹ ruột vừa thoát chết trở về. Xem lúc đó cổ phiếu công ty nó có tụt dốc không dẹ?”

Sự trơ trẽn của Hạnh khiến tôi uất nghẹn. Bà ta nắm đúng điểm yếu của Minh: danh tiếng.

Chương 4: Cuộc Chiến Không Cân Sức

Minh trầm ngâm suốt mấy ngày. Nó không đuổi Hạnh đi, nhưng cũng không đồng ý yêu cầu. Nó thuê một căn hộ cao cấp cho bà ta ở tạm, và chu cấp tiền tiêu vặt. Hạnh nhận tiền, nhưng vẫn không ngừng gây sức ép. Bà ta lên mạng xã hội, kể lể câu chuyện “người mẹ mất trí nhớ tìm con” đẫm nước mắt, thu hút sự thương cảm của cộng đồng mạng.

Dư luận bắt đầu chĩa mũi dùi vào Minh. Cổ phiếu công ty dao động. Các đối tác bắt đầu e ngại.

Một buổi tối, Minh gọi tôi vào phòng làm việc. Trông nó hốc hác đi nhiều.

  • “Dì Lan, con định đưa cho bà ấy 20 tỷ để bà ấy đi nơi khác sống. Con không muốn dì phải khổ tâm, và công ty cũng cần yên ổn.”

Tôi nắm tay Minh, nước mắt lưng tròng:

  • “Tiền là mồ hôi nước mắt của con. Bà ấy không xứng đáng. Nhưng nếu con thấy đó là cách duy nhất…”

Minh thở dài, ánh mắt buồn bã:

  • “Con không tiếc tiền. Con chỉ tiếc… tại sao bà ấy lại là mẹ con.”

Cuộc hẹn thương lượng được ấn định vào ngày hôm sau, tại văn phòng luật sư.

Hạnh đến sớm, ăn mặc sang trọng, nụ cười đắc thắng nở trên môi. Bà ta đi cùng một gã luật sư trông có vẻ giảo hoạt.

  • “Sao nào con trai? Suy nghĩ kỹ chưa? 50% cổ phần, hay là mẹ con mình đưa nhau ra tòa?”

Minh ngồi đối diện, vẻ mặt bình thản lạ thường. Bên cạnh nó là Luật sư Hùng – người bạn thân thiết và cũng là cố vấn pháp lý của công ty.

  • “Bà Hạnh,” – Minh mở lời. – “Tôi đồng ý thương lượng. Nhưng trước hết, tôi muốn bà xác nhận một chuyện.”
  • “Chuyện gì?” – Hạnh nhướng mày.
  • “Bà nói bà bị mất trí nhớ và lưu lạc sang biên giới suốt 20 năm qua?”
  • “Đúng vậy. Khổ sở lắm con ạ.” – Hạnh lấy khăn chấm khóe mắt khô khốc.

Minh gật đầu, ra hiệu cho Luật sư Hùng. Ông Hùng đặt lên bàn một tập hồ sơ dày cộp.

  • “Thưa bà Hạnh, đây là kết quả điều tra của chúng tôi trong một tuần qua.”

Minh lật từng trang hồ sơ, giọng nói lạnh lùng và đanh thép:

  • “Bà không hề đi trên chuyến xe định mệnh đó. Bà đã xuống xe ở trạm nghỉ trước đó để trốn theo một người đàn ông tên Tuấn ‘đen’ – một tay trùm buôn lậu. Bà đã để lại giấy tờ tùy thân trên xe để ngụy tạo cái chết, nhằm trốn khoản nợ cờ bạc khổng lồ mà bà gây ra lúc bấy giờ.”

Mặt Hạnh biến sắc, trắng bệch như tờ giấy.

  • “Mày… mày nói láo!”
  • “Chưa hết.” – Minh tiếp tục. – “20 năm qua, bà không hề mất trí nhớ. Bà sống ở Campuchia, làm chủ một sòng bài nhỏ. Bà đã kết hôn giả 3 lần, và vừa bị trục xuất về Việt Nam cách đây 2 tháng vì tội lừa đảo. Bà tìm đến tôi không phải vì tình mẫu tử, mà vì bà đang nợ bọn xã hội đen bên đó 5 tỷ, đúng không?”

Hạnh run rẩy, đứng bật dậy:

  • “Mày… mày điều tra tao?”
  • “Tôi phải biết ai đang tống tiền mình chứ.” – Minh nhếch mép. – “Bà định dùng dư luận để ép tôi? Được thôi. Tập hồ sơ này mà tung ra, cộng với lệnh truy nã cũ về tội lừa đảo tín dụng 20 năm trước của bà chưa hết thời hiệu… Bà nghĩ công an hay cộng đồng mạng sẽ tin ai?”

Hạnh sụp xuống ghế, mồ hôi vã ra như tắm. Bà ta biết mình đã thua. Thua trước sự thông minh và tàn nhẫn của đứa con mà bà ta từng vứt bỏ.

  • “Thôi được rồi…” – Hạnh lắp bắp. – “Tao… tao không đòi 50% nữa. Cho tao 5 tỷ trả nợ, tao sẽ biến mất vĩnh viễn.”

Tôi nhìn Hạnh, lòng trào dâng sự khinh bỉ. Đến nước này, bà ta vẫn chỉ nghĩ đến tiền.

Chương 5: Cú Twist Cuối Cùng

Minh nhìn Hạnh, ánh mắt không còn chút tình cảm nào, chỉ còn sự thương hại.

  • “5 tỷ? Bà nghĩ tôi sẽ đưa tiền cho một kẻ lừa đảo sao?”
  • “Tao là mẹ mày! Dù tao có sống lỗi thế nào thì tao cũng đẻ ra mày! Mày không nuôi tao là mày phạm luật!” – Hạnh gào lên, giở thói chí phèo.

Minh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra thành phố.

  • “Luật pháp quy định con cái có nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ. Đúng. Nhưng bà có chắc… bà là mẹ tôi không?”

Câu hỏi của Minh như một quả bom nổ giữa phòng. Tôi và Hạnh đều sững sờ.

  • “Mày nói cái gì? Tao mang nặng đẻ đau ra mày! Vết bớt sau gáy mày là bằng chứng!” – Hạnh hét lên.

Minh quay lại, rút từ trong cặp ra một tờ giấy xét nghiệm ADN.

  • “Đây là kết quả xét nghiệm ADN giữa tôi và bà. Mẫu tóc tôi lấy được từ chiếc lược bà dùng ở căn hộ tôi thuê.”

Hạnh lao tới giật lấy tờ giấy. Đôi mắt bà ta mở to hết cỡ, đồng tử giãn ra vì kinh hoàng. Kết quả: KHÔNG CÙNG HUYẾT THỐNG.

  • “Không thể nào! Không thể nào!” – Hạnh lẩm bẩm như người điên. – “Tao đẻ ra mày ở trạm xá xã! Tao nhớ rõ ràng!”

Tôi cũng bàng hoàng không kém. Minh không phải con của chị Hạnh? Vậy Minh là con ai? Cháu tôi là ai?

Minh bước đến bên tôi, nắm chặt tay tôi trấn an, rồi nhìn thẳng vào Hạnh:

  • “Bà nhớ vụ đánh ghen năm đó không? Vợ cả của gã đại gia đã đến tìm bà.”

Hạnh gật đầu trong vô thức.

  • “Bà ta đã đưa cho bà một khoản tiền lớn để bà phá thai và biến mất. Bà đã cầm tiền, nhưng bà không phá thai. Bà đã sinh non một đứa bé trai. Nhưng…” – Giọng Minh trầm xuống, đầy đau đớn. – “Đứa bé đó đã chết ngay sau khi sinh vì quá yếu. Bà sợ mất ‘con bài’ để sau này tống tiền gã đại gia, nên bà đã lén tráo đổi một đứa bé khác bị bỏ rơi ở trạm xá cùng ngày hôm đó.”
  • “Đứa bé bị bỏ rơi đó… là tôi.”

Căn phòng chìm trong sự im lặng chết chóc. Hạnh ngã quỵ xuống sàn nhà. Bà ta đã lừa dối cả thế giới, lừa dối cả gia đình, nhưng cuối cùng lại bị chính sự dối trá của mình nuốt chửng. Đứa con mà bà ta toan tính dùng làm công cụ kiếm tiền, hóa ra lại là người dưng nước lã.

  • “Tôi đã điều tra vụ này từ lâu, khi tôi bắt đầu tìm hiểu về gốc gác của mình.” – Minh nói. – “Tôi biết bà không phải mẹ tôi, nhưng tôi vẫn giữ im lặng vì nghĩ dù sao bà cũng có công… nhặt tôi về. Nhưng hành động của bà mấy ngày nay đã xóa sạch chút lòng trắc ẩn cuối cùng của tôi.”
  • “Bà đi đi. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi và dì Lan nữa. Nếu không, tập hồ sơ lừa đảo của bà sẽ nằm trên bàn công an ngay lập tức.”

Hạnh lồm cồm bò dậy, không dám nói thêm một lời nào. Bà ta chạy ra khỏi phòng như một con thú bị thương, bỏ lại sau lưng giấc mộng giàu sang tan vỡ.

Đoạn Kết: Người Mẹ Thực Sự

Khi cánh cửa đóng lại, tôi vẫn chưa hết bàng hoàng. Tôi nhìn Minh, đứa cháu tôi nuôi nấng bấy lâu nay.

  • “Minh… vậy con…”

Minh quỳ xuống trước mặt tôi, gục đầu vào lòng tôi như ngày nó còn bé.

  • “Dì ơi, con xin lỗi vì đã giấu dì. Con sợ dì buồn.”

Tôi vuốt tóc nó, nước mắt rơi lã chã:

  • “Vậy bố mẹ ruột của con là ai?”

Minh ngước lên, đôi mắt sáng ngời:

  • “Con không quan tâm. Họ là ai không quan trọng. Người sinh ra con có thể là người khác, nhưng người cho con sự sống, nuôi dưỡng tâm hồn con, dạy con làm người… chỉ có một mình dì thôi.”
  • “Với con, dì mới là Mẹ. Mẹ ruột duy nhất của con.”

Tôi ôm chầm lấy Minh, khóc nấc lên. Suốt 25 năm qua, tôi đã hy sinh hạnh phúc riêng, chịu bao điều tiếng để nuôi con của chị gái. Tôi cứ ngỡ mình đang trả nợ tình thân. Nhưng hóa ra, định mệnh đã gửi đến cho tôi một đứa con của riêng tôi, theo một cách kỳ lạ nhất. Máu mủ có thể không cùng dòng, nhưng tình yêu thương đã hòa quyện chúng tôi thành một thể thống nhất không gì chia cắt được.

  • “Mẹ…” – Minh gọi khẽ.

Lần đầu tiên sau 25 năm, tôi được nghe tiếng gọi ấy. Tiếng gọi thiêng liêng xóa tan mọi khổ đau, mọi hy sinh nhọc nhằn.

Ngoài cửa sổ, ánh nắng rực rỡ của ngày mới đang lên, chiếu rọi vào căn phòng, xua tan đi bóng tối của những bí mật và dối trá. Tôi biết, từ nay về sau, cuộc sống của mẹ con tôi sẽ chỉ còn lại sự bình yên và hạnh phúc. Một hạnh phúc thật sự, không cần vay mượn từ bất kỳ ai.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2026 News