×
×

Ông Toàn 68 tuổi cưới vợ trẻ 24, cứ tưởng hưởng hạnh phúc tuổi già ai ngờ nhận cái kết ê chề

Bóng tối len lỏi qua khe cửa sổ cũ kỹ, mang theo tiếng gió heo may từ cánh đồng lúa chín. Một ông lão ngồi lặng lẽ bên bàn gỗ mun, tay cầm bức ảnh vợ cũ đã ố vàng, đôi mắt mờ đục vì tuổi tác nhưng lấp lánh một niềm hy vọng mơ hồ. Ông không biết rằng, bước chân vào cuộc hôn nhân mới này sẽ dẫn ông đến một vực thẳm của sự ê chề, nơi mọi thứ ông từng tự hào đều tan vỡ như bọt nước…

Ông Toàn, năm nay vừa tròn sáu mươi tám xuân xanh, là một người đàn ông từng trải qua bao thăng trầm của cuộc đời. Sinh ra ở làng quê nghèo miền Trung, ông vươn lên nhờ chí tiến thủ: học hành, làm việc ở nhà máy quốc doanh, rồi nghỉ hưu với mức lương cao ngất ngưởng – mười lăm triệu đồng mỗi tháng. Vợ ông, bà Lan, mất cách đây sáu năm vì căn bệnh ung thư quái ác, để lại ông một mình trong ngôi nhà rộng thênh thang giữa làng. Những ngày đầu, ông đau đớn đến mức suýt theo bà, nhưng thời gian dần xoa dịu vết thương. Ông vẫn khỏe mạnh, mái tóc bạc trắng nhưng thân hình chắc nịch, và khoản lương hưu khiến ông trở thành “đại gia” của làng. Hàng xóm xì xào: “Ông Toàn giàu thế, cô đơn làm chi? Nên đi bước nữa đi!”

Ý nghĩ tái hôn len lỏi vào tâm trí ông như cỏ dại mọc sau mưa. Ông cô đơn, cần một người bầu bạn, chăm sóc lúc tuổi già. Rồi ông gặp Xuân – cô gái hai mươi tư tuổi mơn mởn ở đầu làng. Xuân đẹp như đóa sen mới nở: da trắng hồng, mái tóc dài đen nhánh, nụ cười e ấp khiến bao chàng trai si mê. Cô làm việc ở quán cà phê ven đường, cuộc sống khó khăn vì cha mẹ mất sớm, một mình nuôi em trai học đại học. Ông Toàn tình cờ ghé quán, và từ cái nhìn đầu tiên, ông đã bị cuốn hút. Xuân dịu dàng, hay cười, và đặc biệt, cô lắng nghe ông kể chuyện xưa với vẻ chăm chú chân thành. “Bác kể hay lắm, như truyện cổ tích ấy,” cô nói, mắt long lanh.

Những cuộc gặp gỡ dần dày đặc. Ông Toàn tặng quà: chiếc vòng tay bạc, bộ quần áo mới, rồi cả tiền giúp Xuân trả nợ cho em trai. Xuân e thẹn: “Bác tốt với con quá, con không biết báo đáp sao.” Ông cười: “Làm vợ bác đi, Xuân. Bác sẽ lo cho em suốt đời.” Cô do dự, nhưng rồi gật đầu. Làng xóm xôn xao: “Ông Toàn cưới vợ trẻ, chênh nhau bốn mươi tư tuổi! Có phải vì tiền không?” Ông bỏ ngoài tai, nghĩ rằng tình yêu không phân biệt tuổi tác. Đám cưới diễn ra rình rang: mâm cỗ thịnh soạn, khách khứa đông đúc, ông Toàn diện comple lịch lãm, Xuân mặc áo dài trắng tinh khôi. Đêm tân hôn, ông hạnh phúc ôm vợ trẻ, thì thầm: “Từ nay, anh sẽ bù đắp cho em tất cả.”

Cuộc sống hôn nhân ban đầu như mơ. Xuân chăm sóc ông chu đáo: nấu những món ăn ông thích, massage chân tay mỗi tối, thậm chí học cách pha trà theo kiểu ông ưa. Ông Toàn hào phóng: chuyển khoản lương hưu vào tài khoản chung, mua sắm cho Xuân quần áo đắt tiền, thậm chí tặng cô chiếc xe tay ga mới. “Em xứng đáng,” ông nói, mắt đầy trìu mến. Xuân cười e ấp: “Anh tốt với em quá, em sợ không xứng.” Nhưng dần dần, những bất ngờ đầu tiên lộ ra. Một buổi chiều, ông Toàn về nhà sớm, thấy Xuân đang nói chuyện điện thoại với ai đó, giọng thì thầm: “Yên tâm, anh ấy tin em lắm. Chờ thêm chút nữa…” Ông hỏi, Xuân giật mình, cười xòa: “Em nói chuyện với em trai thôi, anh.” Ông tin, nhưng lòng dấy lên chút nghi ngờ mơ hồ.

Bất ngờ thứ hai ập đến nhanh chóng. Chỉ sau hai tháng cưới, Xuân thông báo mang thai. Ông Toàn vui mừng khôn xiết: “Anh sắp làm cha rồi! Con chúng ta sẽ là báu vật.” Ông đưa Xuân đi khám ở bệnh viện lớn thành phố, chi tiền không tiếc. Bác sĩ chúc mừng, nhưng khi ông hỏi về tuổi thai, Xuân lúng túng: “Khoảng tám tuần rồi anh.” Ông tính toán: Đám cưới mới hai tháng, vậy… Nhưng ông gạt đi, nghĩ mình nhầm. Làng xóm lại xì xào: “Vợ trẻ mang thai nhanh thế? Hay là…” Ông Toàn giận dữ bênh vợ: “Đừng nói bậy, Xuân là người tử tế!”

Thời gian trôi, Xuân thay đổi. Cô đòi mua nhà ở thành phố: “Anh ơi, ở làng buồn lắm, em muốn con mình học trường tốt.” Ông đồng ý, bán mảnh đất tổ tiên, chuyển hết tiền tiết kiệm – hơn hai tỷ đồng – vào tài khoản Xuân để cô lo thủ tục. Xuân ngọt ngào: “Anh yên tâm, em sẽ lo hết.” Nhưng rồi, bất ngờ thứ ba: Một đêm, ông Toàn tỉnh giấc, thấy Xuân không bên cạnh. Ông xuống nhà, nghe tiếng thì thầm ở phòng khách. Nhìn qua khe cửa, ông chết lặng: Xuân đang ôm ấp một chàng trai trẻ – chính là “em trai” mà cô hay kể! “Anh yêu, em chịu đựng đủ rồi. Tiền anh ấy chuyển hết rồi, mình đi thôi,” Xuân nói, giọng đầy toan tính.

Ông Toàn lao vào, mặt đỏ bừng: “Mày… mày lừa tao!” Chàng trai cười khẩy: “Ông già, cô ấy yêu tôi từ lâu. Ông chỉ là con mồi thôi.” Hóa ra, Xuân và người yêu – tên Hoàng – đã lập kế hoạch từ đầu. Họ biết ông Toàn giàu, cô đơn, nên Xuân tiếp cận, dụ dỗ ông cưới. “Em trai” chỉ là vỏ bọc cho Hoàng. Đứa con trong bụng? Là của Hoàng, thụ thai trước đám cưới. Họ dùng ông để lấy tiền, giờ định bỏ trốn. Ông Toàn shock nặng, ngã quỵ: “Sao em nỡ… Anh yêu em thật lòng mà!”

Nhưng bất ngờ chưa dừng lại. Sáng hôm sau, khi ông Toàn định báo công an, Xuân cười lạnh: “Anh báo đi, nhưng anh sẽ ê chề hơn. Anh có biết vì sao em làm thế không?” Cô đưa ra xấp giấy tờ: Hóa ra, Xuân là con gái của bà Mai – người yêu cũ của ông Toàn cách đây bốn mươi năm. Ông từng hứa cưới bà Mai, nhưng bỏ rơi khi biết bà mang thai, vì sợ ảnh hưởng sự nghiệp. Bà Mai sinh Xuân trong nghèo khổ, kể hết cho con gái nghe trước khi mất. Xuân tìm ông để trả thù: Dụ dỗ, cưới, lấy hết tiền, rồi bỏ rơi ông như ông từng làm với mẹ cô. “Anh từng bỏ mẹ con em, giờ em trả lại gấp đôi!” Xuân hét lên, rồi cùng Hoàng bỏ đi, để lại ông Toàn với ngôi nhà trống rỗng và tài khoản sạch bong.

Ông Toàn ê chề, làng xóm cười chê: “Ông đại gia bị lừa sạch! Vợ trẻ bỏ theo trai!” Ông nằm viện vì suy sụp, lương hưu giờ chỉ đủ sống qua ngày. Cuộc đời, đôi khi, là vòng luân hồi nghiệt ngã. Dưới bầu trời làng quê, gió vẫn thì thầm, như lời nhắc nhở: Tuổi già, đừng mù quáng vì tình yêu muộn màng. Nhưng sâu thẳm, ông biết, ê chề lớn nhất là nỗi day dứt với quá khứ – bà Mai, và đứa con gái ông chưa từng nhận.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News