×
×

Sau 8 tháng cưới người vợ m:-ù, sinh nhật tôi xảy ra chuyện khiến tôi tái mặt vì câu nói của con trai

Chương 1: Khoảng Lặng Trong Căn Nhà Cũ

Cơn mưa tháng Mười trút xuống thành phố những giọt nước lạnh buốt, gõ nhịp đều đều lên mái hiên căn nhà ngói cũ kỹ của tôi. Trong phòng khách, ánh đèn vàng vọt hắt lên những bức tường vôi đã sờn màu, tạo nên một không gian u tịch và trầm mặc.

Tôi ngồi trên ghế sofa, tay cầm tờ lịch cũ, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngày mai là sinh nhật tôi. Ba mươi tám tuổi. Cái tuổi không còn trẻ để mơ mộng, nhưng cũng chưa đủ già để an phận. Cuộc đời tôi giống như một bản nhạc buồn với những nốt thăng trầm dang dở.

Vợ đầu của tôi – Lan – mất cách đây bốn năm vì bạo bệnh, để lại cho tôi bé Bin, lúc đó mới lên ba. Bốn năm trời “gà trống nuôi con”, tôi khép chặt trái tim mình, chỉ biết lao đầu vào công việc và chăm sóc thằng bé. Bin là một đứa trẻ nhạy cảm, ít nói và sở hữu đôi mắt buồn thăm thẳm giống hệt mẹ nó.

Cách đây tám tháng, tôi tái hôn.

Người phụ nữ bước vào cuộc đời cha con tôi tên là Thảo. Em không xinh đẹp rực rỡ, nhưng có nụ cười hiền hậu như đức mẹ. Và đặc biệt, Thảo bị mù.

Em mất thị giác sau một vụ tai nạn giao thông thảm khốc cách đây mười năm, vụ tai nạn đã cướp đi cả gia đình em. Chúng tôi gặp nhau ở một lớp học đàn piano, nơi em là cô giáo dạy nhạc cho người khiếm thị, còn tôi đưa Bin đến học để chữa lành tâm lý. Tiếng đàn của em đã chạm vào những vết thương trong lòng tôi, và sự kiên cường của em khiến tôi rung động.

Nhưng cuộc hôn nhân này không nhận được sự ủng hộ. Bạn bè bảo tôi dại, đang yên đang lành lại rước thêm gánh nặng. Họ hàng xì xào: “Lấy vợ mù về để hầu nó à?”. Nhưng áp lực lớn nhất không đến từ bên ngoài, mà đến từ chính trong ngôi nhà này.

Là bé Bin.

Từ ngày Thảo về làm vợ tôi, Bin trở nên lầm lì hơn. Thằng bé không phản đối kịch liệt, không la hét, nhưng nó xây dựng một bức tường vô hình ngăn cách với Thảo. Nó gọi Thảo là “Cô”, một cách lễ phép nhưng xa lạ đến lạnh lùng.

  • “Cô Thảo, lấy giúp con cốc nước.”
  • “Cô Thảo, tránh đường cho con đi.”

Những câu nói trống không, sắc lạnh của con trai như những mũi kim châm vào lòng tôi. Tôi biết Thảo buồn. Dù đôi mắt em không nhìn thấy, nhưng trái tim em cảm nhận được sự ghẻ lạnh ấy rõ hơn ai hết. Em chưa bao giờ than vãn, chỉ lặng lẽ làm tròn bổn phận của một người vợ, người mẹ kế, dò dẫm trong bóng tối để chăm sóc cho hai bố con.

Đêm nay, nhìn Thảo đang mò mẫm là ủi bộ quần áo cho tôi đi làm ngày mai, lòng tôi dâng lên một nỗi xót xa và hoài nghi. Liệu quyết định tái hôn của tôi có đúng không? Hay tôi đang làm khổ cả hai người phụ nữ quan trọng nhất đời mình: một người vợ thiệt thòi và một đứa con trai khao khát tình mẹ nhưng lại chối bỏ thực tại?

Chương 2: Những Bữa Cơm Không Tiếng Cười

Cuộc sống của chúng tôi trôi qua trong một nhịp điệu kỳ lạ.

Buổi sáng, Thảo dậy từ 5 giờ. Em thuộc làu từng vị trí trong căn bếp. Em vo gạo, nấu cháo, pha cà phê cho tôi. Mọi động tác của em chậm rãi nhưng chính xác đến kinh ngạc. Chỉ có điều, trên cánh tay trắng ngần của em thỉnh thoảng lại xuất hiện vài vết bỏng nhỏ do dầu bắn hay chạm vào thành nồi nóng. Mỗi lần tôi định xuýt xoa bôi thuốc, em lại rụt tay về, cười xòa: “Em quen rồi, da em dày lắm.”

Bữa cơm tối là khoảng thời gian căng thẳng nhất. Ba người ngồi quanh bàn ăn. Tôi cố gắng gợi chuyện, Thảo mỉm cười hưởng ứng, còn Bin thì cắm cúi ăn cho xong bát cơm rồi tót lên phòng.

Có một lần, Thảo gắp cho Bin một miếng sườn chua ngọt – món tủ của em. Nhưng vì không nhìn thấy, miếng sườn vô tình rơi vào bát canh của thằng bé, làm nước canh bắn lên áo đồng phục trắng.

Bin đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng:

  • “Cô làm bẩn áo con rồi! Cô không nhìn thấy thì đừng có gắp!”

Thảo sững người, đôi đũa trên tay rơi xuống bàn. Em luống cuống quờ quạng tìm khăn giấy:

  • “Cô xin lỗi… để cô lau cho Bin…”
  • “Thôi khỏi!” – Bin gạt tay em ra, bỏ chạy lên lầu.

Tôi giận run người, định quát con thì Thảo nắm lấy tay tôi. Bàn tay em lạnh ngắt.

  • “Đừng anh. Thằng bé không cố ý đâu. Là tại em vụng về.”
  • “Em không vụng về! Là nó hỗn láo!” – Tôi gắt lên, nhưng rồi nhìn vào đôi mắt đục mờ vô định của vợ, cơn giận trong tôi xẹp xuống, nhường chỗ cho sự bất lực.

Đêm đó, tôi thấy Thảo ngồi một mình ngoài ban công, tay mân mê tấm ảnh của Bin. Em không nhìn thấy ảnh, nhưng em cứ vuốt ve khuôn mặt thằng bé qua lớp kính, như thể đang cố gắng hình dung ra đứa con trai mà em chưa từng được nhìn thấy nụ cười.

Tôi tự hỏi, tám tháng qua, em đã chịu đựng bao nhiêu sự tủi thân như thế? Và Bin, thằng bé đang nghĩ gì trong cái đầu non nớt ấy? Nó nhớ mẹ Lan, tôi biết. Nhưng sự cự tuyệt của nó với Thảo dường như còn ẩn chứa một lý do nào đó sâu xa hơn mà tôi chưa chạm tới được.

Chương 3: Bí Mật Trong Bóng Tối

Một tuần trước sinh nhật tôi, tôi phải đi công tác xa ba ngày. Tôi lo lắng không yên khi để Thảo và Bin ở nhà. Dù có người giúp việc theo giờ, nhưng buổi tối chỉ có hai mẹ con.

  • “Anh cứ yên tâm đi. Em lo được mà.” – Thảo trấn an tôi, tay chỉnh lại cổ áo cho chồng.

Tôi đi, lòng nặng trĩu. Đêm thứ hai của chuyến công tác, khu nhà tôi bị mất điện toàn bộ do sự cố trạm biến áp. Tôi gọi điện về nhà, thuê bao không liên lạc được. Tôi nóng ruột như ngồi trên đống lửa. Bin rất sợ bóng tối. Từ ngày mẹ nó mất, nó chưa bao giờ dám ngủ một mình mà không có đèn ngủ.

Sáng hôm sau, tôi bắt chuyến xe sớm nhất trở về. Vừa bước vào nhà, tôi thấy một cảnh tượng lạ. Bin đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm một cuốn truyện tranh. Còn Thảo đang ngồi bên đàn piano, dạo những nốt nhạc du dương.

Thấy tôi về, Bin không chạy ra ôm chầm lấy bố như mọi khi. Nó chỉ ngước lên nhìn tôi, ánh mắt có chút gì đó khác lạ. Trưởng thành hơn? Hay đăm chiêu hơn?

Buổi tối hôm đó, khi Thảo đã ngủ, tôi sang phòng con trai.

  • “Hôm qua mất điện, con có sợ không?” – Tôi hỏi.

Bin im lặng một lúc, rồi lắc đầu:

  • “Lúc đầu con sợ lắm bố ạ. Con khóc. Con gọi bố nhưng bố không nghe.”

Tim tôi thắt lại.

  • “Rồi sao nữa?”
  • “Rồi cô Thảo sang. Cô ấy không mang nến, cũng không mang đèn pin.”

Dĩ nhiên rồi, với Thảo, bóng tối hay ánh sáng đâu có gì khác biệt.

  • “Cô Thảo ngồi xuống cạnh con. Cô bảo: ‘Bin ơi, đừng sợ. Trong bóng tối, chúng ta ai cũng giống nhau cả. Con nhắm mắt lại đi, nắm lấy tay cô. Cô sẽ dẫn con đi qua bóng tối’.”

Bin kể lại, giọng thằng bé trầm xuống:

  • “Cô dắt con đi xuống bếp, rót nước cho con uống, rồi đưa con về phòng. Cô đi lại trong bóng tối mà không vấp ngã chút nào bố ạ. Cô còn kể chuyện cổ tích cho con nghe, chuyện về một chàng hiệp sĩ mù nhưng chiến đấu giỏi hơn cả người mắt sáng. Cô bảo, đôi mắt chỉ để nhìn đường, còn trái tim mới để cảm nhận nỗi sợ. Nếu tim mình dũng cảm, bóng tối sẽ biến mất.”

Tôi sững sờ. Tôi chưa bao giờ nghĩ Thảo lại có cách dạy con sâu sắc đến thế.

  • “Rồi con ngủ được không?”
  • “Con ngủ được. Cô Thảo ngồi cạnh con cả đêm, tay cô vẫn nắm tay con. Bố ơi, tay cô Thảo… có nhiều vết chai lắm.”

Đó là những vết chai do tập đàn, và cả những vết sẹo do làm việc nhà. Lần đầu tiên, tôi thấy con trai mình để ý đến người khác ngoài bản thân nó. Có một hạt mầm cảm xúc nào đó đang nảy nở trong lòng đứa trẻ lên bảy này, một hạt mầm được tưới tắm bởi sự dịu dàng thầm lặng của người mẹ kế mù lòa.

Nhưng tôi vẫn chưa dám hy vọng nhiều. Bin vẫn gọi Thảo là “Cô”. Khoảng cách ấy vẫn còn đó, dù đã được thu hẹp lại đôi chút.

Chương 4: Bữa Tiệc Sinh Nhật Và Món Quà Bất Ngờ

Ngày sinh nhật tôi đến. Tôi không tổ chức tiệc tùng linh đình, chỉ muốn một bữa cơm ấm cúng bên gia đình. Tôi mời thêm ông bà nội (bố mẹ tôi) đến dự. Bố mẹ tôi vốn không ưa Thảo ra mặt, họ đến chủ yếu là để thăm cháu đích tôn.

Bữa cơm diễn ra trong không khí gượng gạo. Mẹ tôi – bà Hà – vừa ăn vừa soi mói:

  • “Canh này hơi mặn đấy chị Thảo ạ. Mắt mũi kèm nhèm thì nêm nếm cho cẩn thận, không khéo lại bỏ nhầm muối thành đường.”

Thảo cúi đầu, lí nhí xin lỗi. Tôi định lên tiếng bênh vợ thì Bin bỗng nhiên nói:

  • “Bà nội ơi, canh cô Thảo nấu ngon mà. Con thấy vừa miệng lắm.”

Bà Hà sững người, tôi cũng ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên Bin lên tiếng bảo vệ Thảo. Thảo quay mặt về phía tiếng nói của Bin, đôi môi khẽ run lên, ánh mắt đục mờ dường như lấp lánh nước.

Ăn xong, đến tiết mục cắt bánh kem và tặng quà. Tôi nhận quà của bố mẹ, nhận chiếc cà vạt Thảo đã nhờ người quen mua giúp. Không khí có phần vui vẻ hơn.

  • “Bin đâu rồi? Quà của bố đâu?” – Tôi cười, xoa đầu con trai.

Bin chạy tót vào phòng, rồi quay ra với một bức tranh cuộn tròn trên tay. Thằng bé có vẻ hồi hộp, hai tay vặn vẹo vào nhau.

  • “Con… con tặng bố.”

Tôi mở bức tranh ra. Đó là một bức tranh vẽ bằng sáp màu, nét vẽ nguệch ngoạc nhưng đầy màu sắc. Trong tranh có ba người. Một người đàn ông cao lớn ở giữa (là tôi). Một cậu bé nhỏ đứng bên cạnh nắm tay bố (là Bin). Và bên cạnh còn lại, là một người phụ nữ mặc váy hoa, đeo kính đen, tay cầm cây gậy dẫn đường.

Bức tranh vẽ gia đình tôi.

Nhưng điều khiến tôi chú ý là dòng chữ nắn nót bên dưới: “Gia đình siêu nhân của Bin. Bố là siêu nhân sức mạnh. Bin là siêu nhân tốc độ. Còn người này là…”

Dòng chữ bị bỏ lửng.

Tôi nhìn Bin, mỉm cười xúc động:

  • “Cảm ơn con trai. Bức tranh đẹp lắm. Nhưng người phụ nữ này là ai thế con? Và tại sao con lại bỏ lửng câu cuối?”

Bin hít một hơi thật sâu. Thằng bé nhìn tôi, rồi quay sang nhìn Thảo đang ngồi lặng lẽ ở góc bàn. Nó bước đến trước mặt Thảo. Thảo cảm nhận được hơi ấm của đứa trẻ đến gần, em hơi nghiêng đầu, vẻ mặt chờ đợi và lo lắng.

Bin nắm lấy bàn tay gầy guộc của Thảo.

  • “Cô Thảo ơi.”
  • “Ơi… cô đây Bin.” – Giọng Thảo run run.

Bin quay sang tôi, dõng dạc nói, giọng thằng bé vang lên giữa căn phòng im phăng phắc:

  • “Bố ơi, con có một điều ước trong sinh nhật bố. Bố có cho con nói không?”
  • “Con nói đi.” – Tim tôi đập thình thịch.

Bin siết chặt tay Thảo hơn:

  • “Con muốn điền nốt vào chỗ trống trong bức tranh này. Con muốn viết là: ‘Còn người này là Mẹ Thảo – Siêu nhân dũng cảm’.”

Cả căn phòng chết lặng. Mẹ tôi đánh rơi thìa nước chè xuống đĩa. Thảo thì như hóa đá, đôi mắt mở to ngỡ ngàng.

Bin tiếp tục nói, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má thằng bé:

  • “Hôm mất điện, con đã thấy mẹ Lan về trong mơ. Mẹ Lan bảo con rằng: ‘Mẹ ở xa lắm, mẹ không về ôm con được lúc trời tối. Nhưng mẹ đã gửi một thiên thần xuống thay mẹ. Thiên thần ấy không cần đôi mắt để nhìn đường, vì thiên thần ấy nhìn con bằng trái tim. Con hãy gọi người ấy là Mẹ, để người ấy dẫn con đi’.”

Bin quay sang ôm chầm lấy Thảo, vùi mặt vào lòng em:

  • “Cô ơi… à không… Mẹ ơi! Mẹ cho con gọi mẹ là Mẹ nhé? Con xin lỗi vì đã làm bẩn áo mẹ hôm nọ. Con xin lỗi vì đã không ngoan. Con muốn có mẹ. Con muốn làm đôi mắt cho mẹ.”

Chương 5: Vỡ Òa Trong Hạnh Phúc

Thảo bật khóc. Tiếng khóc vỡ òa, nức nở, dồn nén suốt tám tháng qua. Em quờ quạng đôi tay, ôm chặt lấy Bin, hôn lên tóc, lên trán thằng bé.

  • “Con ơi… Bin ơi… Mẹ đợi câu này lâu lắm rồi… Mẹ yêu con…”

Tôi ngồi đó, nước mắt tuôn rơi không kìm lại được. Tôi khóc lớn thành tiếng, không còn giữ kẽ hình tượng người đàn ông mạnh mẽ nữa. Bao nhiêu lo âu, bao nhiêu gánh nặng, bao nhiêu sự nghi ngờ về hạnh phúc chắp vá này bỗng chốc tan biến.

Mẹ tôi – bà Hà – người vốn định kiến khắt khe, lúc này cũng lén đưa khăn chấm nước mắt. Bà nhìn con dâu mù lòa đang ôm cháu nội mình, ánh mắt bà đã thay đổi. Không còn sự coi thường, mà là sự nể trọng.

Bin buông Thảo ra, chạy lại bàn, lấy cây bút sáp màu đỏ, nắn nót viết vào chỗ trống trong bức tranh: “Mẹ Thảo”. Rồi thằng bé đưa bức tranh cho tôi:

  • “Chúc mừng sinh nhật bố. Bố có thích món quà này không?”

Tôi ôm cả hai mẹ con vào lòng. Vòng tay tôi rộng lớn, đủ để che chở cho người vợ thiệt thòi và đứa con trai bé bỏng.

  • “Đây là món quà tuyệt vời nhất cuộc đời bố, con trai ạ.”

Tôi nhìn Thảo. Dù đôi mắt em không nhìn thấy ánh sáng, nhưng gương mặt em đang bừng sáng rạng rỡ hơn bất kỳ ngọn đèn nào. Em đã chiến thắng. Không phải bằng nhan sắc, không phải bằng sự khôn khéo, mà bằng sự chân thành và tình yêu thương kiên nhẫn. Em đã “nhìn” thấy con đường đi vào trái tim của một đứa trẻ tổn thương, con đường mà ngay cả tôi – một người cha sáng mắt – đôi khi cũng lạc lối.

Đoạn Kết: Đôi Mắt Của Trái Tim

Đêm hôm đó, sau khi tiệc tàn, Bin đòi ngủ chung với bố mẹ. Thằng bé nằm giữa, một tay nắm tay tôi, một tay nắm tay Thảo.

  • “Mẹ Thảo ơi, mai mẹ dạy con đàn bài ‘Nhật ký của mẹ’ nhé?” – Bin thì thầm.
  • “Ừ, mẹ dạy. Nhưng con phải hứa làm ‘đôi mắt’ chỉ đường cho mẹ đi chợ nhé?”
  • “Vâng ạ! Con sẽ là đôi mắt xịn nhất của mẹ!”

Tiếng cười khúc khích của hai mẹ con vang lên trong đêm, ấm áp và bình yên đến lạ.

Tôi nằm bên cạnh, ngắm nhìn hai người họ chìm vào giấc ngủ. Tôi chợt nhận ra một điều: Trên đời này, có những thứ ta không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Ta chỉ có thể cảm nhận bằng trái tim. Vợ tôi bị mù, nhưng cô ấy đã giúp tôi và con trai nhìn thấy được giá trị thực sự của hạnh phúc. Cô ấy đã dạy cho thằng bé biết yêu thương những khiếm khuyết, và dạy cho tôi biết trân trọng những gì mình đang có.

Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm gia đình lan tỏa. Mùa thu năm nay không còn lạnh lẽo nữa. Vì trong căn nhà này, đã có những “đôi mắt” nhìn thấu tâm can, sưởi ấm cho nhau đi qua những ngày đông sắp tới.

Cuộc sống không cần phải hoàn hảo mới là hạnh phúc. Chỉ cần những mảnh vỡ biết tự tìm đến nhau và gắn kết bằng thứ keo dính vĩnh cửu mang tên Tình Yêu. Và tôi biết, từ nay về sau, gia đình tôi sẽ là một khối vững chắc, không gì có thể chia cắt được.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News