×
×

Tôi đã ng:ủ với sếp của mình…

Trần nhà khách sạn trắng toát như một tờ giấy chưa kịp in chữ. Tôi mở mắt ra trong mùi bạc hà của máy khuếch tán và tiếng điều hòa rì rì, một luồng lạnh chạy dọc sống lưng khi nhận ra bên cạnh mình là sếp.

Anh nằm nghiêng, vẫn nguyên sơ mi, cà vạt tháo dở vắt qua tay. Vạt áo nhàu, cổ tay áo cuộn hai nấc, mắt nhắm, hơi thở đều. Minh—trưởng phòng chiến lược—người cẩn thận đến buồn tẻ trong công ty, người luôn đòi chỉnh một dấu phẩy trong slide, người chưa từng gọi tên tôi sai, đang ở đây, trên chiếc giường khách sạn, cạnh tôi.

Cổ họng tôi khô đến rát. Hình ảnh cuối cùng còn lại trong đầu là đèn neon xanh đỏ đập vào mắt, cốc cocktail có lớp bọt trắng mỏng, tiếng nhạc dập như sóng đập vào thành mạn, và tin nhắn chưa kịp gửi cho người yêu cũ: “Em ổn.”—một câu nói dối.

Tôi khẽ dịch người. Chiếc ga sột soạt. Minh mở mắt. Ánh nhìn anh chớp từ ngạc nhiên sang tỉnh táo chỉ trong nửa giây—kiểu tỉnh táo của người đã quen xử lý một vụ cháy ngay trong giấc ngủ.

— Em tỉnh rồi à? — giọng anh trầm, khàn vì thiếu ngủ. — Có thấy buồn nôn hay chóng mặt không?

— …Sếp? — tôi nghe tiếng mình như bật ra từ cổ họng của người khác. — Tại sao… tại sao tôi ở đây? Đã có chuyện gì?

Minh ngồi dậy, kéo tấm chăn lên cao cho tôi theo phản xạ lịch sự đến kì quặc, rồi chỉ vào chiếc ghế bành cạnh giường: trên đó là một camera nhỏ hướng về phía giường, đèn đỏ nhấp nháy. Trên bàn đầu giường là một tập giấymáy ghi âm. Anh nói chậm, rõ, như đang thuyết trình:

— Phòng 708. Khách sạn Lotus. Hai giờ mười bốn phút sáng, anh gửi bản tường trình kèm video cho HR và Legal về việc đưa em từ quán bar X vào đây. Các camera trong phòng này ghi liên tục. Anh ngủ bên ngoài, nhưng em sốt, nônkiệt sức, y tá Trang—chị gái anh—khuyên không nên để một mình. Anh nằm trên giường, trên chăn, không chạm người. Đây là biên bản có chữ ký của lễ tânbảo vệ.

Anh đẩy tập giấy về phía tôi. Mắt tôi quét qua những dòng chữ ngay ngắn: giờ, địa điểm, tên người chứng kiến, số phòng, nội dung. Trên cùng là ảnh chụp màn hình email với tiêu đề: Incident Report — Protective Escort gửi lúc 02:14 AM. Người gửi: Pham Minh. Người nhận: hr@, legal@. CC: myself.

Tôi đột nhiên thấy cơn buồn nôn dâng lên như một đợt sóng. Không phải vì rượu. Vì xấu hổ.

— Tôi… tôi không nhớ gì, — tôi nói, tay siết mép chăn. — Tối qua tôi chỉ… vào bar với Uyên một lúc. Chia tay xong… tôi muốn… quên.

— Quên thì vẫn phải nhớ đường về, — Minh đáp, mắt thoáng một vệt mỏi. — Em bị pha thuốc.

Tôi ngẩng lên.

— Thuốc?

GHB hoặc BZ—khó nói khi chưa xét nghiệm máu, — anh nói, cử chỉ cố tình chậm rãi như để tôi đuổi kịp. — Camera quán bar ghi lại khá rõ: một người lạ nhón tay qua cốc em, giọt chất lỏng rơi. Sau đó Quân—đối tác phụ trách nhóm hàng gia dụng—đỡ em ra phía cửa sau. Anh và Trang có mặt kịp lúc.

Cái tên Quân đập vào thái dương tôi như một cục đá. Quân—sales bên đối tác lớn, người hay gọi tôi “em gái” và gửi ảnh mèo vào giờ làm việc.

— Tôi… tôi ngồi với Uyên. Uyên đâu?

— Anh gọi taxi đưa Uyên về nhà với bạn trai cô ấy. Uyên tỉnh hơn, nói sẽ gọi cho em sáng nay. Điện thoại em rơi ở bar, anh nhặt. — Anh chỉ về chiếc bàn: điện thoại của tôi, sạc, chai nước điện giải.

Tôi nhìn camera lần nữa, nhìn tờ tường trình, nhìn anh—người đàn ông đang ngồi trên chăn, vẫn đi giày, vẫn giữ khoảng cách, vẫn nói giọng đều đều lạ lẫm đến an toàn trong một căn phòng xa lạ.

Vì sao sếp có mặt ở bar? — tôi hỏi, nghi ngờ cũ chưa chịu chết trong lòng. — Sếp cũng… giải sầu?

Một thoáng khóe môi anh giật nhẹ như muốn cười mà thôi.

— Anh đến gặp Quân. — Minh đáp. — Ẩn danh. Tụi anh đang điều tra một đường dây “mua KPI” bằng rượu và gái ở một số nhà cung cấp. Quân là đầu mối. Tối qua bắt quả tang chưa đủ, nhưng sáng nay với camerabiến cố của em, anh đủ cớ để đóng.

Tôi nhìn anh. Trong một khoảnh khắc, hình ảnh Minh chỉnh dấu phẩy trên slide trộn lẫn với Minh đặt camera hướng về phía giường, Minh ngồi trên chăn suốt đêm. Tôi nuốt xuống một cục nghẹn.

— …Cảm ơn, — tôi nói rất khẽ.

— Không có gì. — Minh đứng dậy. — Em tắm đi. Anh ở ngoài. Mười giờ Legal muốn gặp em để lấy lời khai.

Tôi gật. Khi anh ra cửa, tôi gọi với:

— Sếp… Tại sao sếp chuẩn bị sẵn mọi thứ? Máy quay, biên bản, giờ gửi mail…

Anh quay lại, tựa tay vào khung cửa, mắt nhìn thẳng:

— Vì anh biết, nếu không chuẩn bị, thì anh là kẻ khả nghi tiếp theo trong câu chuyện này.


Tôi ngồi trong buồng tắm lâu hơn mức cần thiết. Nước nóng tràn qua vai khiến những mảng ký ức rã ra từng vệt: bàn tay Quân đặt lên lưng tôi, tiếng Uyên hét “Linh ơi”, ánh mắt Minh ở cửa bar, chị Trang với túi y tế, hành lang khách sạn sáng trắng như bệnh viện.

Điện thoại rung. Uyên: “Tớ xin lỗi. Tớ nhìn thấy nhưng phản ứng chậm. Minh giật cốc ra khỏi tay Quân, chị Trang tát Quân một cái. Tớ đã làm chứng. Cậu đừng sợ.”

Tôi gõ: “Tớ ổn.”—lần này không nói dối.

Khi tôi bước ra, Minh đã không còn trong phòng. Trên bàn, một áo hoodie to phủ lấy ghế và một túi giấy: trong đó là bánh mì, cháo gà, lọ cam ép. Có mảnh giấy ghi: “Ăn chút đi. Đường huyết thấp là dễ run.” Bên dưới, một dòng chữ nhỏ như một lời nhắc: “Đừng để chuyện này cướp luôn ngày mai của em.”


Phòng họp của Legal sáng trưa hôm ấy đặc quánh mùi giấy mới và mực. Chị ở Legal cài ghim tóc gọn ghẽ, nói nhẹ như ru: “Em kể theo trình tự ngược giúp chị nhé. Sáng nay khi thức dậy—em thấy điều gì. Đêm qua—nhớ được điều gì.”

Tôi kể. Những đoạn rách của trí nhớ lần ra mối chỉ: break-up, bar, Quân, mùi rượu nồng, tay lạ, ánh đèn, giọng Minh "Linh, nhìn anh này, thở theo anh...", chị Trang "Đừng để nó ngủ một mình", thang máy, đèn đỏ camera.

Chị Hà gật. Chị nhấc mắt lên khi nhắc đến camerabản mail 2:14. “Cái đó cứu cả hai người,” chị nói. “Nhờ Minh cẩn thận, em khỏi gánh điều tiếng, anh ấy khỏi bị gán ghép. Công ty sẽ đình chỉ Quân ở tất cả giao dịch. Phần hình sự—nếu em muốn—pháp lý sẽ đi cùng.”

Tôi im một lúc. Câu “Em muốn” bật ra khó nhọc. Tôi vừa sợ, vừa giận, vừa một thứ cảm xúc không định danh dành cho người đàn ông đã ngồi trên chăn suốt đêm để chờ tôi tỉnh.

— Em muốn, — tôi nói. — Không phải vì em, mà vì những người sau.

Chị Hà mỉm cười, ánh mắt dịu: “Tốt. Và còn một việc nữa.”

Chị đẩy về phía tôi một phong bì mỏng. Bên trong là phiếu đặt lịch với chuyên gia tâm lý của công ty. “Em đừng coi thường cơn hoảng loạn,” chị nói. “Nó như cơn say sóng—tưởng khỏi mà vẫn đuổi theo.”

Tôi gật. Bất giác, tôi hỏi: “Anh Minh… đang ở đâu?”

— Ở HR, — chị Hà đáp. — Anh ấy đang ký nhận tạm thôi chức trưởng đoàn audit vụ này. Để khỏi xung đột lợi ích. Và… để bớt lời đời.

Tôi ngồi yên. Bàn tay đặt trên phong bì cam ép sáng nay bỗng thấy lạnh.


Tin đồn vẫn đến, như mọi tin đồn trong đời làm việc ở một công ty vừa đủ lớn và vừa đủ chật. Có người nói: “Thấy MinhLinh vào khách sạn.” Có người cười: “Trưởng phòng mẫu mực cũng biết đập phá.” Có kẻ nhún vai: “Chuyện ai cũng hiểu.”

Tôi không thanh minh. Minh cũng không. HR không giải thíchquy định bảo mật. Pháp luật thì đi con đường của nó—chậmchắc.

Nhưng có những thứ nhanh như sét: email của tổng giám đốc gửi cho toàn công ty về Chính sách an toàn sau giờ làm, về đào tạo nhận diện đồ uống bị can thiệp, về hotline gọi khi gặp tình huống khẩn. Dưới cùng, một dòng: “Văn hoá của chúng ta không phải là những bài poster, mà là cách chúng ta đứng cạnh nhau khi một người gặp chuyện.”

Chiều hôm đó, tôi đi ngang phòng họp số 5, thấy Minh cởi cà vạt, đang xếp thùng hồ sơ. Anh bị thay khỏi dự án, sắp nghỉ phép. Tôi đứng lại, không nói gì. Anh ngẩng, nửa cười:

— Nhân vật chính đến. — Anh chỉ cái thùng. — Slide vẫn còn dấu phẩy để chỉnh.

Tôi bước vào, nói thẳng:

— Nếu không có sếp… tối đó tôi không biết đang ở đâu bây giờ.

— Em sẽ vẫn ở đây, — anh nói, bình thản. — Không phảianh, mà vì em quyết định nói thật với Legal sáng nay.

Anh đóng nắp thùng, đặt bút ký vào giấy nghỉ. Cử chỉ gọn. Tôi muốn hỏi vợ anh đâu—nhớ mơ hồ rằng anh đã ly hôn; lại muốn hỏi chị Trang có mệt không; rồi muốn hỏi anh có ăn gì chưa; tất cả chồng lên nhau đến nghẹn.

— Cà phê? — anh hỏi.

Chúng tôi ngồi ở quán phía dưới toà nhà. Minh uống đen đá, tôi nước ấm. Anh không nói về đêm đó nữa. Anh hỏi lịch dự án của tôi, bảo tôi gửi lại bản kế hoạch quý, nói sẽ viết một email giới thiệu tôi với chị Trâm—giám đốc bộ phận—về khả năng điều phối của tôi.

— Sếp nghỉ, tôi… không có ai đỡ.

— Em không cần ai đỡ. Em chỉ cần người không đẩy. — Anh nhấp ngụm cuối, đặt ly xuống. — Khi nào em không run nữa, đến tháp A. Có một phòng trống, treo sẵn bảng tên: “Phòng Linh”.

Tôi bật cười:

— Sếp đừng đùa.

— Anh không. — Minh nhìn tôi. — Bảng tên anh in sẵn rồi. Anh tin em từ trước cả đêm neon.


Vụ của Quân chốt lại sau bốn tuần. Công an làm việc với quán bar, ban hành quyết định xử lý hình sự với tội xâm hại thân thểđầu độc. Quân mất việc, đối tác cắt hợp đồng. Ba nhà cung cấp khác lộ chi hoa hồng bất chính. Và chúng tôi—những người ở lại—nhận thêm một lớp học: làm người trước khi làm nghề.

Tôi chuyển sang tháp A. Cái bảng nhỏ bạc màu ngày nào Minh trêu tôi thật sự treo ngoài cửa, chỉ có điều chữ “Phòng Linh” do chị Trâm ký duyệt. Ngày đầu vào phòng, tôi thấy trên bàn một phong bì mỏng, đề “Gửi Linh”. Bên trong là tấm hình mờ hơi hạt—chụp từ camera khách sạn—góc giường, **Minh nằm trên chăn, tay đặt giữa hai đầu gối như đóng lại một cửa. Phía mép khung, tôi quay mặt vào tường, đắp chăn kín cổ. Dưới tấm hình là bản tường trình 2:14—bản anh in thêm một bản cho tôi—gấp làm ba, cạnh đó là một tờ giấy nhớ nhỏ:

“Có lúc ngủ chung giườnglựa chọn duy nhất để giữ an toàn. Nhưng ngủ chung giườngngủ chung câu chuyệnhai việc khác nhau.
— M.”

Tôi đặt tấm hình vào ngăn kéo. Đêm về, mở máy, viết một email không gửi:

“Em đã nghĩ sếp là sai người sai chỗ trong căn phòng đó. Hoá ra sếp là đúng người đúng lúc—với đèn đỏ camera còn sáng. Có những người cứu người khác bằng một cánh tay kéo khỏi bar; có người cứu bằng một bản mail 2:14 gửi đúng nơi. Em ghi nhận cả hai.”

Rồi tôi xóa mail. Không phảingại, mà vì biết có những lời cảm ơn nên để nó thấm qua việc mình làm.


Một năm tròn. Tôi không còn giật mình khi nghe nhạc quán bar. Tôi đi qua đêm neon như đi qua một trận mưa—vẫn ướt, nhưng biết cách vắt áo. Minh vẫn làm ở công ty, nhưng đổi vị trí: từ trưởng phòng chiến lược sang head of compliancengười trông chừng những Đêm neon có thể lập lại.

Tối sinh nhật tôi, Uyên kéo tôi ra quán trà cạnh công viên. Nến thắp hây hẩy. Minh tới muộn, tay xách một hộp quà. Anh đặt lên bàn, cười:

Một chiếc chuông cửacamera. Để đèn đỏ của nó thay anh canh cửa khi em ở một mình.

Tôi bật cười, bỗng thấy ngực nóng lên như ngụm trà gừng. Uyên chớp chớp mắt, hỏi đùa:

— Rồi hai người… tiến tới gì chưa?

Tôi lắc đầu. Uyên bĩu môi, nhưng tôi biết cô hiểu. Có những thuộc tính của một mối quan hệ không cần đặt tên: Có mặt, đúng lúc, đúng cách. Giữa thành phố nhiều biển chỉ đường giả, được nhìn thấy một người cầm đèn đúng cách đã là một thứ an ủi.


Đoạn kết bất ngờ đến trong một cuộc họp vào cuối quý. CEO tuyên bố đổi chính sách thưởng: những người báo động đỏ sớm cho công ty sẽ được thưởng riêng. Minh được gọi tên. Anh đứng dậy, cúi đầu, nhận một ống chứng thư cuộn da. Ánh mắt anh lướt qua tôi, một giây dừng lại—đủ lâu để tôi nghe tiếng đèn đỏ camera trong trí nhớ như chớp sáng thêm lần nữa.

Tối đó, tôi nhận được một email từ một địa chỉ lạ: [email protected]. Tiêu đề: “Gửi vị khách phòng 708 — Lời cảm ơn muộn.” Nội dung ngắn ngủi:

“Nếu không có yêu cầu quay 24/7bản tường trình 2:14, chúng tôi—nhân viên ca đêm—đã không đủ tự tin để từ chối số tiền Quân đưa để xin trích xuất ngược. Chúng tôi giữ được công việclòng tự trọng nhờ quy trình của anh. Cảm ơn vì đã dạy chúng tôi rằng đèn đỏ không chỉ để giám sát, mà để giữ an.”

Cuối thư là một dòng nhỏ, không ký tên. Tôi hiểu—email gửi cho Minh, anh forward cho tôi. Tôi mỉm cười, đặt tay lên trái tim mình một lát như đặt chăn lại cho một giấc ngủ đã yên.


Nếu kể lại câu chuyện này theo lối “phòng trà”, người ta sẽ gói trong một câu: “Chia tay người yêu, cô ấy đi bar giải sầu. Sáng dậy thấy nằm cạnh sếp ở khách sạn.”

Đúng, nhưng thiếu.

Thiếu đèn đỏ camera lặng lẽ chớp qua đêm như một mắt bồ câu. Thiếu bản tường trình 2:14 cứu cả hai người khỏi lời đời. Thiếu ly cam éptờ giấy “Ăn chút đi”. Thiếu chị y tá Trang với cái tát đủ tỉnh thay một bài diễn văn. Thiếu Uyên với tin nhắn “Đừng sợ” lúc 7:03 sáng. Thiếu email của khách sạn nhận lỗi suýt bị mua. Và thiếu một chiếc chuông cửađèn đỏ—thứ Minh đặt lên câu chuyện như nút “record” cho phần đời tiếp theo.

Từ đó, mỗi lần đi qua đèn neon, tôi không còn nghĩ tới những thứ muốn quên, mà nghĩ đến những thứ phải nhớ: đứng cạnh nhau, bấm record đúng lúc, gửi mail lúc 2:14, và ngủ trên chăn khi buộc phải chung giường—để giữ an cho nhau trong một thành phố đầy tiếng nhạcbất trắc.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News