×
×

Tôi tái hôn, mẹ chồng cũ đưa cả cô b:ồ của chồng cũ tới đám cưới trong bộ đồ hiệu cùng xe sang, tôi lên sân khấu vạch trần tất cả

Phần 1: Khoảng Lặng Trước Cơn Giông

Tôi chưa bao giờ nghĩ đám cưới lần thứ hai của mình lại diễn ra trong một không gian tĩnh lặng đến thế. Không có tiếng nhạc xập xình, không có MC gào thét tên cô dâu chú rể, cũng chẳng có hàng trăm mâm cỗ ê hề thịt rượu.

Minh – chồng tôi – nắm tay tôi, dắt đi trên con đường trải sỏi trắng dẫn vào khu vườn. Đây là một khu nghỉ dưỡng tư nhân nằm sâu trong thung lũng, nơi mà cỏ cây được để mọc tự nhiên, chỉ có những khóm hoa thạch thảo tím ngát và hoa baby trắng muốt làm điểm nhấn. Khách mời vỏn vẹn năm mươi người, đều là gia đình và bạn bè chí cốt.

  • “Em có thấy sơ sài quá không?” – Minh khẽ hỏi, tay anh chỉnh lại lọn tóc mai vương trên má tôi.

Tôi lắc đầu, mỉm cười nhìn anh. Minh không phải đại gia trong mắt người đời với xe sang hay hột xoàn, anh là một kiến trúc sư cảnh quan, người yêu sự tĩnh tại hơn là phô trương.

  • “Không anh ạ. Đây là bình yên. Lần đầu cưới, em đã có đủ sự ồn ào để ám ảnh cả đời rồi.”

Ký ức về cuộc hôn nhân đầu tiên với Tuấn như một thước phim quay chậm, nhòe nhoẹt và ố vàng. Ngày ấy, đám cưới của tôi và Tuấn là sự kiện lớn nhất cái huyện lỵ nhỏ bé. Mẹ chồng tôi – bà Hằng – đã vay mượn khắp nơi để tổ chức một hôn lễ với 200 mâm cỗ, rước dâu bằng đoàn xe mui trần thuê từ thành phố về. Bà muốn cả thiên hạ phải lác mắt. Nhưng rồi, sau ánh hào quang của ngày cưới là những tháng ngày tôi phải còng lưng trả nợ cùng bà, trong khi Tuấn thì mải mê với những cuộc vui bên ngoài.

Cuộc hôn nhân ấy kết thúc khi tôi phát hiện Tuấn qua lại với một cô gái làm ở quán karaoke – nơi anh ta vẫn thường lui tới “tiếp khách”. Ngày tôi rời đi, bà Hằng ném quần áo tôi ra sân, chửi bới tôi là loại đàn bà không biết giữ chồng, là “ngữ con buôn” không xứng với gia đình công chức danh giá của bà.

Hôm nay, tôi mặc một chiếc váy lụa trơn màu kem, không đính đá, không tùng xòe lộng lẫy. Nó đơn giản đến mức tối giản, nhưng là thiết kế riêng mà một người bạn thân từ Pháp gửi về tặng.

Buổi lễ đang diễn ra trong sự xúc động. Bố tôi, người đàn ông cả đời khắc khổ, đang run run cầm ly rượu vang định nói lời chúc phúc thì bỗng nhiên, một tiếng động cơ gầm rú xé toạc bầu không khí yên bình của thung lũng.

Mọi người quay lại nhìn ra phía cổng vòm kết bằng dây leo.

Một chiếc Maybach màu đen bóng lộn, to kềnh càng, lừ lừ tiến vào, cán lên những viên sỏi trắng lạo xạo đầy thô bạo. Chiếc xe dừng lại ngay sát khu vực làm lễ, suýt chút nữa va vào kệ hoa trang trí.

Cánh cửa xe bật mở. Một mùi nước hoa nồng nặc, gắt gỏng xộc vào, lấn át cả mùi hương thảo mộc dịu nhẹ của khu vườn.

Bước xuống xe là hai người phụ nữ.

Người đầu tiên, không ai khác, là bà Hằng – mẹ chồng cũ của tôi. Bà diện một chiếc đầm nhung đỏ rực, cổ khoét sâu đeo đầy những dây chuyền vàng to bản, lấp lánh đến chói mắt dưới nắng chiều.

Người thứ hai, trẻ hơn, mặc một chiếc váy dạ hội đuôi cá đính kim sa lấp lánh, xẻ tà cao đến tận đùi, tay xách chiếc túi Hermes Birkin màu cam chóe. Đó là Tuyết – cô bồ của Tuấn, và giờ có lẽ là con dâu mới của bà Hằng.

Sự xuất hiện của họ giống như hai vết sơn lòe loẹt vẩy lên một bức tranh thủy mặc thanh tao.

Phần 2: Màn Kịch Của Sự Phù Hoa

Không gian chìm vào im lặng. Khách khứa của tôi, những người làm nghệ thuật và trí thức, họ không xì xào bàn tán mà chỉ nhíu mày, nhìn hai vị khách không mời bằng ánh mắt khó hiểu pha chút ái ngại.

Bà Hằng hất cằm, tháo chiếc kính râm to bản xuống, quét ánh mắt sắc lẹm một vòng quanh khu vườn. Bà ta không nhìn tôi, mà nhìn vào những chiếc bàn gỗ mộc, những lọ hoa dại, và dàn nhạc dây đang ngưng bặt.

  • “Chu choa, đây là đám cưới hay là đám tang thế này?” – Giọng bà ta oang oang, the thé. – “Tưởng cô bỏ con trai tôi để vớ được đại gia nào, hóa ra là chui rúc vào cái xó rừng này làm cái lễ cưới còn không bằng đám giỗ nhà tôi.”

Tuyết đứng bên cạnh, che miệng cười khúc khích, điệu bộ lả lướt cố tình khoe cái chân dài trắng bóc:

  • “Mẹ ơi, chắc chị An thích phong cách ‘hoang dã’. Mà anh chồng mới đâu nhỉ? Nhìn cái đám cưới thế này chắc cũng không khá giả gì. Tội nghiệp chị tôi, mang tiếng ‘tập hai’ mà còn thảm hơn tập một.”

Bố mẹ tôi mặt đỏ bừng vì giận, định bước lên tiếng nhưng tôi đã kịp nắm tay bố, ra hiệu để tôi giải quyết. Minh vẫn đứng cạnh tôi, tay anh siết nhẹ eo tôi, ánh mắt bình thản đến lạ lùng. Anh không tức giận, chỉ nhìn họ như nhìn những diễn viên hề trên sân khấu.

Tôi hít một hơi sâu, buông tay Minh ra, bước từng bước chậm rãi về phía hai người phụ nữ đó.

  • “Chào bác Hằng, chào Tuyết.” – Tôi nói, giọng rành rọt, đủ to để mọi người cùng nghe. – “Con nhớ là mình không gửi thiệp mời đến nhà bác. Có lẽ bác đi nhầm địa chỉ rồi.”

Bà Hằng cười khẩy, tiếng cười nghe như tiếng thủy tinh vỡ:

  • “Gớm, cô tưởng tôi thèm đến cái đám cưới ‘nhà quê’ này ăn chực chắc? Tôi nghe người ta đồn cô lấy chồng, tôi với cái Tuyết tiện đường đi du lịch ghé qua xem cô sống chết ra sao. Ai ngờ…”

Bà ta bĩu môi, dùng ngón tay đeo đầy nhẫn chỉ trỏ:

  • “Nhìn cái váy cô mặc kìa, trơn tuột như cái bao tải. Nhìn mấy cái bàn ghế gỗ mục này đi. Chắc túng thiếu lắm hả con? Nếu cần tiền thì bảo, thằng Tuấn nhà tôi giờ làm ăn phát đạt lắm, nó bố thí cho vài đồng mà làm cỗ cho tử tế.”

Tuyết chen vào, vỗ vỗ vào chiếc túi hiệu trên tay:

  • “Chị An à, phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng. Chị nhìn em xem, cái túi này anh Tuấn mới mua tặng em hôm qua, giá bằng cả cái đám cưới của chị cộng lại đấy. Em nói thật, chị bỏ anh Tuấn là sai lầm lớn nhất đời chị rồi.”

Những lời nói đầy ác ý, sặc mùi vật chất của họ làm vấy bẩn không gian trang trọng này. Tôi nhìn bà Hằng, nhìn Tuyết, rồi nhìn chiếc xe sang trọng đỗ chềnh ềnh giữa lối đi. Một cảm giác nực cười dâng lên trong lòng tôi.

Ngày xưa, tôi đã từng sợ hãi bà Hằng. Tôi sợ ánh mắt soi mói, sợ những lời mỉa mai về xuất thân bình thường của mình. Nhưng hôm nay, đứng trước bà ta, tôi chỉ thấy thương hại. Sự hào nhoáng bà ta đắp lên người không che giấu được sự rỗng tuếch và quê mùa trong cốt cách.

  • “Bác nói xong chưa ạ?” – Tôi hỏi lại, vẫn giữ nụ cười nhẹ trên môi.

Bà Hằng sững lại một chút trước thái độ bình thản của tôi. Bà ta cứ nghĩ tôi sẽ khóc lóc, hoặc xấu hổ cúi gầm mặt xuống.

  • “Cô… cô thái độ gì đấy? Tôi nói cho mà tỉnh ra.”
  • “Con cảm ơn bác đã có lòng ghé thăm.” – Tôi cắt ngang lời bà. – “Nhưng bác đã cất công đến đây, thì cũng nên để con ‘tiếp đón’ cho phải phép.”

Tôi quay sang Minh, gật đầu nhẹ. Minh hiểu ý, anh lấy từ trong túi áo vest ra chiếc điện thoại, bấm một dãy số rồi đưa lên tai nghe.

Tôi bước lại gần Tuyết, ánh mắt dừng lại ở chiếc mác nhỏ xíu lòi ra ở đường may bên hông chiếc váy dạ hội lấp lánh.

  • “Tuyết này, cái váy này em thuê ở tiệm ‘Dạ Hội Ánh Sao’ trên phố Hàng Bông đúng không?”

Tuyết giật bắn mình, mặt biến sắc, vội đưa tay che hông:

  • “Chị… chị nói linh tinh gì thế? Đây là váy thiết kế, anh Tuấn đặt may đo riêng cho em!”
  • “May đo riêng mà người ta lại quên cắt cái mã vạch kiểm soát của tiệm cho thuê đồ thế kia à?” – Tôi chỉ tay vào cái tem nhựa nhỏ xíu, thứ mà chỉ dân trong nghề hoặc người tinh mắt mới thấy. – “Chị biết tiệm đó. Giá thuê chiếc váy này là 500 nghìn một ngày, cọc 2 triệu. Em đi lại cẩn thận nhé, rách là đền tiền đấy.”

Tiếng cười khúc khích bắt đầu vang lên từ phía khách mời. Mặt Tuyết đỏ lựng lên, chuyển sang tím tái.

Tôi quay sang bà Hằng, lúc này đang lúng túng chỉnh lại chuỗi hạt trên cổ.

  • “Còn bác, bộ trang sức này nhìn quen quá. Hình như đây là mẫu mỹ ký cao cấp bán ở chợ Đồng Xuân, con từng thấy bác mua một bộ tương tự hồi đám cưới con với anh Tuấn, để đeo cho ‘oai’ với họ hàng, xong đám cưới lại cất đi vì sợ gỉ, đúng không ạ?”
  • “Mày… mày láo toét!” – Bà Hằng rít lên, tay run run chỉ vào mặt tôi. – “Đồ mất dạy! Tao đi xe Maybach mười mấy tỷ đến đây mà mày dám bảo tao đeo vàng giả à?”
  • “À, chiếc xe.” – Tôi nhìn chiếc Maybach bóng lộn. – “Chiếc xe đẹp thật. Nhưng biển số 30H-99xxx này… hình như không phải của anh Tuấn.”

Phần 3: Sự Thật Bẽ Bàng

Đúng lúc đó, Minh bước lên. Anh không nhìn hai người phụ nữ, mà đi thẳng đến chỗ người tài xế đang đứng dựa vào cửa xe hút thuốc.

Người tài xế vừa nhìn thấy Minh, điếu thuốc trên môi rơi xuống đất. Anh ta vội vàng dập tắt, đứng nghiêm chỉnh, cúi gập người:

  • “Chào… chào Tổng giám đốc ạ.”

Cả bà Hằng và Tuyết đều trố mắt. Bà Hằng lắp bắp:

  • “Cái gì? Tổng giám đốc gì? Mày là ai?”

Minh chỉnh lại cổ áo, giọng trầm ấm nhưng đầy uy lực:

  • “Chào bác. Cháu là Minh, chồng của An. Và cũng là chủ tịch của chuỗi hệ thống cho thuê xe sang Luxury Cars mà bác đang sử dụng dịch vụ.”

Không gian như ngưng đọng lại. Gió chiều thổi qua, làm tà váy lụa của tôi bay nhẹ.

Minh quay sang người tài xế, giọng nghiêm nghị:

  • “Cậu Hùng, tôi nhớ quy định công ty là không cho phép tài xế lái xe của công ty đi làm việc riêng, hoặc nhận ‘cuốc ngoài’ mà không qua hệ thống. Tại sao chiếc xe trưng bày ở showroom số 1 lại nằm ở đây?”

Người tài xế mặt cắt không còn giọt máu, run rẩy:

  • “Dạ… dạ thưa sếp… là do anh Tuấn… anh Tuấn là bạn học cũ của em… anh ấy nhờ em mượn xe một buổi để đưa mẹ đi ‘dằn mặt’ vợ cũ… Em nể bạn nên… Em xin lỗi sếp!”

Sự thật phơi bày trần trụi.

Bà Hằng lảo đảo, phải bám vào cánh cửa xe mới đứng vững. Tuyết thì đứng chết trân, tay buông thõng, chiếc túi “Hermes” (mà giờ tôi chắc chắn cũng là hàng fake loại 1) rơi xuống đất cái bịch.

Tôi tiến lại gần bà Hằng, hạ giọng xuống, đủ để chỉ ba người chúng tôi nghe thấy, nhưng lời nói sắc như dao:

  • “Bác ạ, con biết anh Tuấn đang nợ nần ngập đầu vì cờ bạc và bao nuôi cô bồ này. Căn nhà của bác chắc cũng đang bị ngân hàng niêm phong rồi đúng không? Bác cố thuê mướn, vay mượn để đến đây làm gì? Để chứng tỏ bác vẫn giàu sang à? Hay để che giấu sự thật là con trai bác đã phản bội một người vợ tử tế để chạy theo một cô gái từng rót bia tay vịn, và giờ cả nhà bác đang khánh kiệt?”

Bà Hằng nhìn tôi, đôi mắt mở to đầy kinh hoàng. Bà ta không ngờ tôi biết hết tất cả. Không ngờ con dâu cũ hiền lành, cam chịu ngày nào giờ lại có thể nhìn thấu tâm can đen tối và thảm hại của bà.

  • “Và còn một điều nữa,” – Minh lên tiếng, anh khoác vai tôi, nhìn thẳng vào Tuyết. – “Khu nghỉ dưỡng này không phải là nơi ‘chui rúc’. Đây là tài sản riêng của gia đình tôi. Chúng tôi không kinh doanh, chỉ dùng để nghỉ ngơi cuối tuần. Giá trị của mảnh đất này, e rằng cả đời anh Tuấn làm lụng trả nợ cũng không mua nổi cái cổng vào.”

Tuyết há hốc mồm, nhìn quanh khu vườn rộng lớn, những thảm cỏ được chăm sóc tỉ mỉ, những kiến trúc gỗ tinh xảo mà ban nãy cô ta chê là “nhà quê”. Sự thiếu hiểu biết và tầm nhìn hạn hẹp đã biến cô ta thành kẻ ngốc nghếch nhất ở đây.

Phần 4: Đoạn Kết Bất Ngờ

Minh quay sang người tài xế:

  • “Cậu Hùng, đánh xe về công ty ngay lập tức. Viết bản kiểm điểm và chờ kỷ luật. Còn hai vị khách này…”

Anh nhìn bà Hằng và Tuyết:

  • “Mời hai người tự túc phương tiện về. Ở đây là đường núi, taxi hơi khó gọi đấy, nhưng chắc đi bộ ra đường quốc lộ khoảng 5 cây số sẽ bắt được xe khách.”

Người tài xế vội vàng lên xe, nổ máy. Mặc cho bà Hằng gào thét, Tuyết khóc lóc van xin, chiếc Maybach lùi lại rồi quay đầu, phóng vút đi, để lại một đám bụi mù mịt cuốn vào hai người phụ nữ đang đứng trơ trọi giữa đường sỏi.

Hai “quý bà” sang trọng với váy dạ hội, giày cao gót tấc rưỡi, trang sức đầy người giờ đây đứng rúm ró, bẽ bàng giữa thiên nhiên hùng vĩ. Lớp phấn dày cộp trên mặt bà Hằng bắt đầu nứt ra theo những nếp nhăn tức giận, còn Tuyết thì ngồi thụp xuống đất, khóc tu tu vì chiếc gót giày nhọn đã bị gãy khi nãy dậm chân tức tối.

Tôi nhìn họ lần cuối, lòng không còn chút oán hận, chỉ thấy nhẹ bẫng.

  • “Chúng ta tiếp tục buổi lễ thôi anh.” – Tôi nói với Minh.

Minh gật đầu, ra hiệu cho ban nhạc. Tiếng đàn Violin lại cất lên, du dương và trong trẻo.

Tôi quay lưng lại với quá khứ ồn ào và giả tạo phía sau cổng vòm. Trước mặt tôi là bố mẹ, là những người bạn chân thành, và là Minh – người đàn ông yêu thương tôi bằng sự giản dị và tử tế.

Nắng chiều xuyên qua kẽ lá, rải những hạt vàng lấp lánh lên chiếc váy cưới màu kem của tôi. Tôi nhận ra, hạnh phúc không phải là chiếc xe sang đi mượn, không phải là tiếng vỗ tay của ngàn người xa lạ. Hạnh phúc là khi tâm mình an yên, và người đứng cạnh mình là người sẵn sàng bảo vệ mình khỏi những bão giông, dù theo cách lặng lẽ nhất.

Phía xa xa ngoài cổng, tiếng cãi vã của bà mẹ chồng cũ và cô con dâu mới bắt đầu vang lên, vọng lại yếu ớt rồi tan biến vào tiếng gió ngàn…

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News