×
×

Vì bị giục cưới tôi thuê tạm anh quét rác đầu phố về làm chồng

Mưa Sài Gòn rơi lất phất, từng giọt thấm vào mái hiên cũ kỹ, nhỏ xuống bậc thềm như những lời thì thầm day dứt. Tôi ngồi bên cửa sổ căn hộ nhỏ, tay cầm tách cà phê nguội ngắt, mắt nhìn xa xăm về con phố nhộn nhịp bên dưới. Tiếng xe máy, tiếng rao hàng, tiếng cười nói của hàng xóm – tất cả như một bản giao hưởng quen thuộc, nhưng hôm nay lại khiến lòng tôi nặng trĩu. Tôi đã hai mươi chín tuổi, độc thân, công việc ổn định, nhưng áp lực từ gia đình ngày càng lớn. “Con ơi, cưới đi, không ế bây giờ!” – giọng mẹ vang lên trong đầu tôi như một điệp khúc không ngừng. Tôi không muốn cưới vội, không muốn bị ép vào một cuộc hôn nhân không tình yêu. Nhưng tôi cũng mệt mỏi với những lời giục giã. Và rồi, trong một phút bốc đồng, tôi đưa ra quyết định điên rồ nhất đời mình: thuê một người đóng vai chồng giả.

Tôi tên Hạnh, nhân viên marketing ở một công ty quảng cáo lớn. Cuộc sống của tôi xoay quanh deadline, họp hành, và những buổi cà phê với bạn bè. Tôi từng yêu, từng đau, nhưng giờ đây, trái tim tôi như một cánh cửa khép chặt. Gia đình tôi ở quận Tân Bình, bố mẹ là công chức về hưu, luôn tự hào về cô con gái “giỏi giang nhưng chưa chồng”. Mỗi lần về nhà, mẹ lại lôi album ảnh ra, chỉ vào những tấm hình cưới của họ hàng: “Con xem, bạn con cưới hết rồi!” Tôi chỉ biết cười trừ, nhưng trong lòng, áp lực như núi đè.

Ý tưởng thuê chồng nảy ra trong một buổi nhậu với Linh, cô bạn thân từ thời đại học. Linh cười phá lên khi tôi than vãn: “Thuê đại một anh đẹp trai, đóng vai chú rể một ngày, cho mẹ con yên tâm!” Tôi tưởng đùa, nhưng rồi, ý nghĩ ấy cứ ám ảnh tôi. Tôi lướt mạng, tìm những dịch vụ “chồng thuê” lạ lùng, nhưng không dám liên hệ. Rồi một buổi chiều, khi đi bộ về nhà, tôi gặp anh – người quét rác đầu phố.

Anh tên Tuấn, khoảng ba mươi tuổi, cao ráo, làn da ngăm đen khỏe khoắn, nụ cười hiền lành. Mỗi sáng, anh đẩy xe rác, quét lá trên con phố nhỏ, hát khe khẽ những bài bolero cũ. Tôi hay cho anh ly trà đá, trò chuyện vài câu. Anh ít nói, nhưng ánh mắt ấm áp, như biết lắng nghe. Hôm ấy, tôi buột miệng: “Anh Tuấn, anh đóng vai chồng em một ngày được không? Em trả tiền.” Anh ngớ người, rồi cười lớn: “Cô đùa à? Tôi quét rác, làm chồng cô kiểu gì?” Tôi nghiêm túc: “Chỉ một ngày thôi, đám cưới giả, em trả anh mười triệu.” Anh nhìn tôi, ánh mắt thoáng do dự, rồi gật đầu: “Được, nếu cô cần.”

Chúng tôi thỏa thuận chi tiết. Tuấn sẽ đóng vai chú rể, mặc vest, đón dâu, dự tiệc. Tôi biên kịch một câu chuyện: anh là kỹ sư xây dựng, quen tôi qua mạng, yêu nhau hai năm. Tôi chuẩn bị mọi thứ: thuê váy cưới, đặt tiệc, mời họ hàng. Mẹ tôi mừng rơn, bố thì lắc đầu: “Con gái lớn, tự quyết.” Tôi thấy nhẹ nhõm, nghĩ rằng kế hoạch sẽ trót lọt.

Ngày cưới đến, trời trong xanh, nắng vàng rực rỡ. Tôi diện váy cưới trắng, đứng trước gương, tim đập thình thịch. Tuấn đến nhà tôi đúng giờ, mặc vest đen lịch lãm, tóc chải gọn gàng, không còn dáng vẻ người quét rác. Mẹ tôi trầm trồ: “Chú rể đẹp trai quá!” Tuấn cười, giọng trầm ấm: “Con chào bác, con sẽ chăm sóc Hạnh thật tốt.” Tôi suýt phì cười, nhưng ánh mắt anh nghiêm túc đến lạ. Đoàn đón dâu xuất phát, xe hoa lộng lẫy, họ hàng rộn ràng. Tôi nghĩ: “Chỉ một ngày nữa, mọi chuyện sẽ xong.”

Nhưng rồi, bất ngờ đầu tiên xảy ra. Khi đoàn xe đến nhà trai – một ngôi nhà bình dân ở quận 7 mà tôi tưởng Tuấn thuê tạm – tôi sững sờ. Trước mặt tôi là một biệt thự ba tầng sang trọng, cổng sắt đồ sộ, sân vườn rộng lớn với đài phun nước. Họ hàng nhà trai đứng đón, ai cũng ăn mặc lịch sự, từ áo dài thắt đá đến vest chỉn chu. Mẹ tôi thì thầm: “Nhà trai giàu thế này sao?” Tôi ngớ người, nhìn Tuấn. Anh chỉ mỉm cười, nắm tay tôi bước vào.

Bất ngờ thứ hai: bà nội Tuấn, một cụ bà tóc bạc, đeo chuỗi ngọc trai, ôm tôi thật chặt: “Cháu dâu ngoan, bà chờ ngày này lâu lắm rồi!” Tôi lắp bắp: “Dạ, con…” Tuấn ghé tai tôi: “Yên tâm, cứ diễn tiếp.” Tiệc cưới diễn ra linh đình, bàn tiệc đầy ắp sơn hào hải vị, rượu vang thượng hạng. Bạn bè tôi trầm trồ, Linh nháy mắt: “Mày kiếm đâu ra anh chàng hoàn hảo thế?” Tôi bắt đầu hoang mang. Tuấn không chỉ đóng vai tốt, anh còn kể về “tình yêu” của chúng tôi lưu loát, từ lần gặp đầu tiên đến những chuyến đi chơi. Tôi nhìn anh, tim bỗng đập lệch nhịp.

Bất ngờ thứ ba đến khi tiệc gần tàn. Một người đàn ông trung niên, mặc vest xám, bước lên sân khấu, giọng vang vang: “Hôm nay, tôi tự hào giới thiệu con trai tôi – Nguyễn Hoàng Tuấn, tổng giám đốc tập đoàn xây dựng Hoàng Gia, người đứng sau hàng loạt dự án bất động sản lớn nhất Sài Gòn!” Cả hội trường vỗ tay rần rần. Tôi đứng sững, miệng há hốc. Tuấn không phải người quét rác. Anh là thiếu gia, con trai nhà giàu nhất phố, giả nghèo để trải nghiệm cuộc sống. Mẹ tôi ôm tôi, mắt rưng rưng: “Con gái mẹ giỏi quá, cưới được đại gia!”

Tôi kéo Tuấn ra góc riêng, giọng run run: “Anh lừa tôi! Tại sao giả làm người quét rác?” Tuấn nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng: “Anh không lừa em. Ba năm trước, anh chán cảnh giàu sang, muốn sống thật với bản thân. Anh xin bố làm công việc bình thường, quét rác để hiểu cuộc đời. Rồi anh gặp em, thấy em cho anh ly trà đá, cười với anh không toan tính. Anh thích em từ đó, nhưng sợ em biết anh giàu sẽ không thật lòng.” Tôi sốc, nước mắt lăn dài. “Vậy đám cưới này…” Tuấn nắm tay tôi: “Không giả đâu, Hạnh. Anh yêu em thật. Cưới anh nhé, không phải một ngày, mà cả đời.”

Tôi bật khóc, ôm chặt Tuấn. Đám cưới giả hóa thật, người quét rác hóa thiếu gia, và tôi, từ cô gái chạy trốn áp lực, tìm được tình yêu đích thực. Mẹ tôi cười rạng rỡ, bố gật đầu hài lòng. Linh nháy mắt: “Tao biết mày sẽ thắng lớn mà!” Đêm ấy, dưới ánh trăng Sài Gòn, Tuấn hôn tôi, thì thầm: “Cảm ơn em đã cho anh cơ hội làm chồng, dù chỉ là thuê một ngày.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News