×
×

B/ầu 2 tháng ố/m ng/hén không vào bếp được, mẹ chồng é//p làm 5 mâm cỗ khao họ hàng

B/ầu 2 tháng ố/m ng/hén không vào bếp được, mẹ chồng é//p làm 5 mâm cỗ khao họ hàng, mừng chồng lên chức PGĐ, tôi làm ngay một hành động khiến bà m/ất hết danh tiếng “mẹ chồng đức hạnh”

Tôi kết hôn được gần một năm, hiện đang mang thai hai tháng. Cái thai là niềm hạnh phúc lớn lao của tôi và chồng, nhưng cũng là khoảng thời gian cơ thể tôi vô cùng mệt mỏi. Ốm nghén khiến tôi nôn khan suốt ngày, chỉ ngửi mùi dầu mỡ thôi là choáng váng, chẳng thể nào vào bếp nổi. Vậy mà mẹ chồng tôi – bà vốn nổi tiếng trong họ với danh hiệu “mẹ chồng đức hạnh, thương con dâu như con gái” – lại không hề quan tâm đến sức khỏe tôi.

Một buổi sáng, khi tôi còn đang nằm vật ra giường vì nghén, bà bước vào nói thẳng:
– Hôm nay họ hàng nội ngoại kéo đến chúc mừng chồng con được bổ nhiệm phó giám đốc. Nhà mình phải làm cho ra dáng, ít nhất 5 mâm cỗ. Con đi chợ, lo nấu nướng cho mẹ.

Tôi giật mình, mắt rưng rưng:
– Mẹ ơi, con đang nghén nặng, ngửi mùi thức ăn là buồn nôn, con sợ không kham nổi… Hay mình thuê người nấu hoặc đặt nhà hàng cho tiện?

Bà gằn giọng:
– Cưới về làm dâu nhà này thì phải biết giữ thể diện. Chồng con vừa được thăng chức, lẽ nào lại đãi khách bằng mấy món ngoài chợ? Người ta cười cho thối mặt. Mẹ không quen thuê nấu nướng, tự tay con làm mới là thể hiện sự hiếu thảo, mới khiến họ hàng nể phục.

Nghe bà nói, tôi nghẹn ngào. Chồng tôi đi làm từ sáng sớm, chẳng hay biết vợ đang phải chịu cảnh gì. Tôi lê bước ra chợ, đầu óc quay cuồng, bụng nôn nao. Tay run run cầm túi đồ, tôi tự hỏi: “Con trong bụng liệu có chịu nổi không?”.

Đến khi bày biện, mùi thịt cá, dầu mỡ bốc lên khiến tôi nôn thốc nôn tháo ngay tại bếp. Vậy mà mẹ chồng chỉ liếc qua, buông một câu:
– Đàn bà có thai thì nghén chút là chuyện thường, làm nũng vừa thôi. Cả họ đang chờ cỗ đấy!

Tôi ứa nước mắt. Nhưng rồi trong đầu lóe lên một ý nghĩ: Nếu mình tiếp tục im lặng, bà sẽ còn ép mình đến kiệt sức. Chỉ có cách để cả họ hàng thấy rõ bộ mặt thật của bà thì mình mới thoát.

Buổi trưa, họ hàng kéo đến đông đủ. Ai cũng khen mẹ chồng tôi khéo léo, chăm lo chu đáo. Bà ngồi ở giữa, mặt hãnh diện, khoe con dâu hiền thảo, một tay lo liệu mấy mâm cỗ. Tôi nghe mà lòng nghẹn đắng.

Đến khi mọi người cụng ly chúc mừng chồng tôi, tôi bất ngờ đứng dậy. Giọng tôi run rẩy nhưng dõng dạc:
– Con xin phép được nói một lời. Thực ra mấy mâm cỗ hôm nay, con không hề đủ sức để làm. Con đang bầu hai tháng, nghén đến mức chỉ ngửi mùi thức ăn là ói mửa. Nhưng sáng nay mẹ vẫn bắt con ra chợ, ép con nấu bằng được. Con đã ngất ngay trong bếp vì quá mệt. Nếu không có bác hàng xóm qua đỡ, chắc con và đứa nhỏ đã gặp nguy hiểm.

Không khí bỗng lặng đi. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía mẹ chồng. Bà lắp bắp:
– Con bé này… nói năng bậy bạ gì thế? Mẹ chỉ muốn rèn cho con biết vun vén gia đình thôi mà…

Tôi nhìn thẳng vào bà, rưng rưng:
– Con biết ơn mẹ vì muốn tốt cho gia đình, nhưng làm dâu không có nghĩa là phải hy sinh cả sức khỏe và tính mạng. Con mong từ nay, mọi người hiểu rõ, đừng nhìn vào bề ngoài mà nghĩ con được mẹ yêu thương hết mực.

Họ hàng bắt đầu xì xào. Có người lắc đầu:
– Trời ơi, con dâu có bầu mà bắt nấu 5 mâm cỗ, ác quá!
– Thế mà bấy lâu cứ khen bà là mẹ chồng đức hạnh…

Bà ngồi chết lặng, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Còn chồng tôi, sau phút sửng sốt, anh đứng dậy nắm lấy tay tôi:
– Anh xin lỗi. Anh đã quá mải mê công việc mà không để ý em chịu áp lực thế nào. Từ giờ, em và con là ưu tiên hàng đầu của anh.

Nghe chồng nói, tôi bật khóc. Bao nhiêu uất ức được trút hết. Cả họ hàng lúc này cũng bênh vực tôi, trách nhẹ chồng tôi phải quan tâm vợ hơn. Không ai còn nhìn mẹ chồng bằng ánh mắt ngưỡng mộ như trước nữa.

Tối hôm đó, khi khách khứa đã về, bà lặng lẽ thu dọn. Không còn giọng điệu đanh thép, bà chỉ thở dài, tránh ánh mắt tôi. Tôi hiểu, có lẽ bà đã nhận ra: hào nhoáng bên ngoài không thể che lấp sự thật. Một người mẹ chồng “đức hạnh” thực sự phải biết thương con dâu, chứ không phải biến sức khỏe và hạnh phúc của con thành công cụ giữ thể diện cho mình.

Còn tôi, hành động hôm nay có thể khiến mối quan hệ thêm căng thẳng, nhưng tôi không hối hận. Bởi tôi không chỉ bảo vệ bản thân, mà còn bảo vệ đứa con bé nhỏ trong bụng – sinh linh mà tôi nguyện dành cả đời để che chở.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News