×
×

Chỉ vì mâm cơm toàn rau với đậu phụ, vợ c//ãi nh//au với mẹ, tôi thẳ/ng ch/ân đạ/p vợ để rồi â/n hậ/n suốt đời…

Chỉ vì mâm cơm toàn rau với đậu phụ, vợ c//ãi nh//au với mẹ, tôi thẳ/ng ch/ân đạ/p vợ để rồi â/n hậ/n suốt đời…

Bữa cơm chiều hôm đó tưởng chừng như bao ngày khác, nhưng chính nó đã trở thành vết thương không bao giờ lành trong lòng tôi.

Trên mâm cơm chỉ có vài món giản dị: đĩa rau luộc, bát canh rau muống, thêm đĩa đậu phụ rán vàng. Vợ tôi – Hạnh – vốn dĩ vẫn là người chu toàn, hôm nay lại dọn ra mâm cơm đơn sơ khiến mẹ tôi không hài lòng. Mẹ chau mày, buông một câu nặng nề:
– Nhà này thiếu thốn gì đâu, sao bữa cơm chẳng có nổi miếng thịt, miếng cá? Con dâu nhà người ta biết vun vén, còn cô thì…

Hạnh ngẩng lên, gương mặt thoáng chút mệt mỏi. Suốt mấy ngày nay, cô vừa đi làm, vừa lo con nhỏ ốm sốt, chẳng còn sức nấu nướng cầu kỳ. Nghe mẹ chồng trách, cô không nhịn được, đáp lại:
– Mẹ ạ, hôm nay con bận quá, con nghĩ ăn thanh đạm một bữa cũng đâu có sao. Ngày mai con sẽ nấu đầy đủ hơn.

Nhưng lời giải thích ấy lại càng khiến mẹ nổi giận. Bà cho rằng con dâu cãi lời, thiếu tôn trọng. Giọng bà gay gắt hơn:
– Tôi nuôi con trai bao năm, cưới vợ cho nó về để lo toan, chứ đâu phải để nghe cãi vã.

Không khí trong nhà trở nên nặng nề. Tôi ngồi đó, nghe hai người phụ nữ quan trọng nhất trong đời lời qua tiếng lại, lòng bức bối như có lửa đốt. Trong đầu tôi chỉ nghĩ: “Vợ hỗn với mẹ”, mà quên mất rằng Hạnh đã vất vả thế nào.

Cơn nóng giận che mờ lý trí. Tôi bật dậy, lao tới quát lớn:
– Cô im đi! Cãi lại mẹ chồng à?

Rồi trong cơn bốc đồng, tôi thẳng chân đạp vợ ngã xuống nền nhà.

Khoảnh khắc ấy, căn phòng im phăng phắc. Hạnh ngã xuống, mắt mở to kinh ngạc, nước mắt trào ra nhưng không nói một lời. Con trai nhỏ của chúng tôi đứng nép ở góc nhà, òa khóc nức nở. Mẹ tôi cũng chết lặng, dường như không ngờ tôi lại nặng tay đến thế.

Tôi thở hổn hển, nhìn Hạnh nằm dưới đất, rồi chợt nhận ra mình vừa gây nên điều khủng khiếp. Nhưng cái tôi trong tôi vẫn ngăn không cho tôi cúi xuống đỡ vợ lên. Tôi quay mặt đi, để mặc cô ngồi đó ôm gối, run rẩy.

Tối hôm ấy, Hạnh không nói với tôi câu nào. Cô lặng lẽ thu dọn mâm cơm, dỗ con ngủ rồi nằm quay lưng lại. Trong bóng tối, tôi nghe tiếng nấc nghẹn ngào của vợ mà tim nhói đau, nhưng sự tự ái đàn ông khiến tôi giả vờ như không nghe thấy.

Những ngày sau đó, khoảng cách giữa chúng tôi lớn dần. Hạnh ít nói hẳn, ánh mắt cô không còn dịu dàng như trước. Cô vẫn làm tròn bổn phận của một người vợ, người mẹ, nhưng nụ cười thì tắt hẳn. Tôi bắt đầu thấy sợ mỗi khi về nhà, bởi không còn hơi ấm đón chào.

Rồi một buổi chiều, sau khi đón con từ trường về, Hạnh nói với tôi:
– Em nghĩ chúng ta cần thời gian xa nhau. Em mệt mỏi lắm rồi.

Tôi sững sờ, nhưng chẳng biết níu kéo bằng cách nào. Hạnh bế con về nhà ngoại, để lại căn nhà lạnh lẽo và một người chồng day dứt.

Ngày tháng trôi qua, tôi dần nhận ra giá trị của một bữa cơm giản dị. Rau luộc, đậu phụ rán… hóa ra không phải là sự cẩu thả, mà là tình yêu thương, là sự gắng gượng của vợ khi quá tải với công việc và gia đình. Tôi đã mù quáng, không hề nhìn thấy điều đó.

Mẹ tôi cũng day dứt. Bà thở dài:
– Con ạ, mẹ trách con dâu chỉ vì lo cho con, nhưng lỗi lớn nhất là ở con. Đàn ông đánh vợ thì không bao giờ còn giữ được hạnh phúc.

Nghe những lời ấy, tôi càng thấy ân hận. Cái chân vô tâm năm nào không chỉ đạp ngã người vợ, mà còn đạp đổ cả mái ấm gia đình.

Nhiều lần tôi tìm đến nhà ngoại, mong được nói lời xin lỗi. Nhưng Hạnh chỉ im lặng. Đôi mắt cô từng dành cho tôi trọn vẹn yêu thương, nay chỉ còn lại sự lạnh nhạt và xa cách. Con trai tôi ôm chặt lấy mẹ, nhìn tôi với ánh mắt vừa giận hờn vừa sợ hãi.

Đêm về, tôi trằn trọc không ngủ. Hình ảnh vợ ngã xuống nền nhà, con khóc òa bên cạnh cứ ám ảnh mãi. Tôi chỉ ước có thể quay lại khoảnh khắc đó, để kìm nén cơn giận, để thay vì đạp vợ, tôi sẽ dang tay đỡ lấy cô. Nhưng đời này đâu có “nếu như”.

Đến giờ, tôi vẫn sống trong căn nhà ấy, nhưng không còn trọn vẹn tiếng cười. Rau luộc, đậu phụ – những món ăn giản đơn – lại trở thành nỗi ám ảnh, là lời nhắc nhở tôi suốt đời về sự nóng nảy mù quáng. Tôi ân hận, ân hận đến tận xương tủy, chỉ vì một giây bốc đồng mà đánh mất tất cả.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News