×
×

L//y hô//n rồi cưới bạn thân của vợ cũ, xem c/ờ nh/íp chúc mừng vợ cũ gửi, tôi bà/ng hoà/ng b/ật kh/óc trước sự thật độn/g tr/ời…

L//y hô//n rồi cưới bạn thân của vợ cũ, xem c/ờ nh/íp chúc mừng vợ cũ gửi, tôi bà/ng hoà/ng b/ật kh/óc trước sự thật độn/g tr/ời…

Ngày tôi ký đơn ly hôn với Hạnh, lòng vừa nhẹ nhõm vừa cay đắng. Sau nhiều năm sống chung, chúng tôi chẳng thể tìm thấy tiếng nói chung. Những trận cãi vã, những khoảng lặng lạnh lẽo đã bào mòn tình yêu ban đầu. Hạnh chủ động nói lời chia tay, tôi chỉ im lặng gật đầu.

Thời gian sau đó, tôi bắt đầu mối quan hệ với Mai – bạn thân nhiều năm của Hạnh. Chúng tôi quen biết nhau từ trước, và sau ly hôn, Mai thường đến an ủi tôi. Cô ấy dịu dàng, quan tâm, biết cách chiều chuộng và lắng nghe. Trái tim tổn thương của tôi nhanh chóng tìm được nơi nương tựa mới. Dù trong lòng thoáng chút áy náy, tôi vẫn quyết định cưới Mai.

Ngày cưới, khách khứa đông vui, tiếng nhạc rộn ràng. Tôi cố gắng gạt đi quá khứ, tự nhủ mình xứng đáng có một khởi đầu mới. Nhưng khi tiệc cưới đang diễn ra, MC bất ngờ thông báo có một clip chúc mừng gửi đến chú rể và cô dâu. Tất cả ánh mắt dồn về màn hình lớn.

Tim tôi bất giác thắt lại khi thấy gương mặt quen thuộc của Hạnh xuất hiện. Cô mặc chiếc áo trắng giản dị, ngồi trong một căn phòng sáng sủa. Giọng nói trầm tĩnh, dịu dàng vang lên:
– Anh à, hôm nay em gửi lời chúc mừng anh và Mai. Em mong anh thật sự hạnh phúc với lựa chọn của mình.

Khách mời xì xào, ai cũng bất ngờ khi thấy vợ cũ của chú rể lên tiếng chúc mừng. Tôi lặng người, trong lòng dấy lên cảm giác khó tả. Nhưng đó chưa phải điều khiến tôi bàng hoàng.

Hạnh mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự kiên định:
– Có lẽ nhiều người không biết, nhưng em phải nói sự thật hôm nay. Em và Mai từng hứa với nhau rằng, nếu một ngày em không thể bên anh nữa, cô ấy sẽ thay em chăm sóc anh. Em rời đi không phải vì hết yêu, mà vì em… đã mang trong mình căn bệnh quái ác.

Toàn thân tôi run rẩy. Mồ hôi túa ra lạnh buốt. Hạnh tiếp tục:
– Bác sĩ nói em không còn nhiều thời gian. Em không muốn anh khổ cực bên một người bệnh tật, nên em chọn cách ly hôn. Em nhờ Mai ở bên cạnh anh, vì em tin cô ấy là người duy nhất có thể thay em yêu thương anh.

Nước mắt tôi trào ra, trước mắt mờ đi. Tiếng ồn ào trong khán phòng dần lắng xuống, nhường chỗ cho sự im lặng nặng nề. Mọi người như chết lặng trước sự thật ấy.

Hạnh mỉm cười hiền hậu, giọng chậm rãi:
– Em mong anh hiểu, chưa bao giờ em hết yêu anh. Chỉ là em muốn anh có một cuộc sống bình yên, không gánh nặng. Nếu có kiếp sau, em vẫn muốn được làm vợ anh…

Clip kết thúc. Màn hình tối lại. Nhưng trong tôi, cả một trời ký ức ùa về: những ngày Hạnh lặng lẽ uống thuốc, những lần cô viện cớ bận để tránh gần gũi, những lúc ánh mắt cô xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi ngỡ đó là dấu hiệu của sự chán chường, nào ngờ lại là nỗi đau bệnh tật mà cô một mình gánh chịu.

Tôi bật khóc nức nở ngay giữa hôn trường. Tiếng nấc của tôi khiến nhiều người rưng rưng theo. Mai đứng bên cạnh, mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe. Cô biết tất cả, nhưng im lặng làm tròn lời hứa với bạn thân.

Tôi quỳ gục xuống, hai tay ôm mặt, trong đầu chỉ vang vọng câu nói của Hạnh: “Em chưa bao giờ hết yêu anh…” Trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt. Tôi thấy mình là kẻ tệ bạc nhất thế gian – người đàn ông rời bỏ vợ lúc cô cần nhất, để rồi giờ đây phải đón nhận sự thật tàn nhẫn.

Sau lễ cưới, tôi tìm mọi cách liên lạc với Hạnh. Nhưng điện thoại cô không bắt máy, nhà khóa cửa. Mãi sau, tôi mới hay tin Hạnh đã vào viện điều trị. Tôi lao đến, nhưng chỉ kịp nhìn thấy dáng người gầy gò nằm trên giường bệnh, gương mặt xanh xao vẫn nở nụ cười khi thấy tôi.

– Anh đừng khóc… Em chỉ mong anh sống hạnh phúc… – giọng Hạnh yếu ớt, bàn tay lạnh ngắt chạm khẽ vào tay tôi.

Nước mắt tôi rơi như mưa, nắm chặt lấy tay vợ cũ, lòng quặn thắt. Tôi ước gì mình có thể quay lại quá khứ, ôm lấy cô thật chặt, bất chấp bệnh tật, bất chấp tất cả. Nhưng mọi thứ đã quá muộn.

Hạnh ra đi không lâu sau đó. Lời dặn dò cuối cùng của cô để lại cho tôi mãi mãi khắc sâu trong tim.

Cả đời này, tôi không ngừng tự trách mình. Ngày cưới – lẽ ra là ngày bắt đầu hạnh phúc – lại trở thành ngày tôi nhận ra sự thật đau đớn nhất. Và từ giây phút xem clip ấy, tôi biết, trái tim mình vĩnh viễn thuộc về một người đã rời xa…

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News