×
×

Mẹ chồng t//át tôi ngay trong bữa cơm, b/ắt đưa 300 triệu cho em chồng mua nhà – tôi âm thầm bi/ến m/ất, ngày trở về khiến cả nhà sữ/ng s/ờ!

Mẹ chồng t//át tôi ngay trong bữa cơm, b/ắt đưa 300 triệu cho em chồng mua nhà – tôi âm thầm bi/ến m/ất, ngày trở về khiến cả nhà sữ/ng s/ờ!


Bữa cơm tối hôm đó, cả nhà ngồi quây quần quanh mâm. Tôi vừa đặt bát canh xuống bàn thì mẹ chồng bỗng nhiên lên tiếng, giọng đanh thép:

“Nhà thằng Tùng sắp lấy vợ, con đưa ngay 300 triệu để nó mua nhà đi.”

Cả mâm cơm im phăng phắc. Tôi chết lặng, đôi đũa khựng lại giữa không trung. Chồng tôi – anh Huy – cũng ngước lên nhìn mẹ, nhưng không dám nói gì.

Tôi cố giữ bình tĩnh: “Mẹ à, vợ chồng con còn phải nuôi con nhỏ, lại mới vay nợ mua chung cư. Con không có sẵn nhiều tiền như thế…”

Chưa kịp nói hết câu, “chát!” – cái tát của mẹ chồng giáng thẳng vào mặt tôi, khiến bát canh trước mặt sóng sánh. Bà gằn giọng: “Tiền của con dâu cũng là tiền nhà này. Không đưa thì đừng trách mẹ tuyệt tình!”

Tôi nghẹn ứ trong cổ. Anh Huy chỉ cúi gằm mặt, im lặng như chưa hề thấy gì. Em chồng – Tùng – còn hất hàm đầy thách thức: “Chị cả làm ra tiền, cho em vay thôi có gì to tát đâu.”

Nước mắt tôi rưng rưng. Cả bữa cơm trở nên ngột ngạt, cay đắng. Tôi chợt nhận ra, suốt bao năm làm dâu, tôi chưa một lần được coi là con trong gia đình này. Mọi hy sinh, tằn tiện của tôi đều như cát bụi.

Đêm đó, tôi lặng lẽ thu dọn vài bộ quần áo, ôm con gái về nhà ngoại. Tôi không một lời từ biệt, cũng chẳng cần giải thích. Điện thoại đổ chuông liên tục, nhưng tôi tắt máy. Từ giây phút ấy, tôi quyết định: biến mất khỏi cuộc đời họ.


Những tháng ngày sau đó, tôi vừa đi làm vừa theo học thêm để mở rộng công việc. Nhờ chuyên môn vững vàng, tôi được một công ty lớn tuyển dụng, mức lương gấp ba lần trước. Tôi dành dụm từng đồng, mua được một căn hộ nhỏ cho hai mẹ con.

Thời gian trôi đi, nỗi đau cũng dần lành. Con gái tôi lớn lên trong tình yêu thương của mẹ và ông bà ngoại. Tôi trở nên mạnh mẽ, độc lập, và không còn là người phụ nữ yếu đuối của ngày xưa.

Năm năm sau, một cơ hội công tác đưa tôi trở về thành phố cũ. Tôi quyết định dẫn con về thăm nhà chồng, nơi từng in hằn những ký ức cay đắng.

Ngày tôi xuất hiện ở cổng, cả nhà sững sờ. Mẹ chồng già hơn nhiều, ánh mắt ngạc nhiên nhìn tôi và đứa bé gái cao lớn, xinh xắn. Em chồng Tùng thì tiều tụy, nghe đâu công việc bấp bênh, nợ nần chồng chất.

Anh Huy bước ra, lúng túng như không tin nổi. Anh gầy gò, ánh mắt thất thần. Bao năm qua, có lẽ anh cũng chẳng hạnh phúc gì khi sống trong sự áp đặt của mẹ.

Tôi mỉm cười bình thản: “Con chỉ đưa cháu về cho ông bà nội gặp mặt. Dù sao, máu mủ cũng không thể chối bỏ.”

Cả nhà im lặng, không ai dám nhắc đến 300 triệu năm xưa. Ánh mắt mẹ chồng thoáng chùng xuống, đôi tay run run đặt lên vai cháu. Có lẽ bà hiểu, chỉ vì lòng tham và sự hà khắc của mình mà đánh mất một người con dâu từng hết lòng vì gia đình.

Tôi không trách móc, cũng chẳng muốn đào bới chuyện cũ. Tôi đã có cuộc sống mới – bình yên, độc lập và tràn đầy hy vọng. Ngày hôm đó, tôi rời đi nhẹ nhõm, để lại sau lưng ánh mắt đầy tiếc nuối của cả gia đình chồng.

Họ đã mất tôi – người con dâu mà có lẽ, đến tận bây giờ họ mới nhận ra giá trị thật sự.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News