Về chăm bố đ/ẻ ố/m, chồng gọi ngay shipper chở vali đồ của vợ qua kèm lời nhắn: “Khỏi về”; 30 phút sau, anh ta nhận tr/ái đ/ắng…
Bố Lan năm nay đã ngoài 70, sống một mình ở quê. Mấy hôm nay ông bị sốt cao, phải nhập viện huyện. Nghe tin, Lan vội vàng xin phép chồng là Hùng về chăm bố vài ngày.
– Anh ơi, bố em đang yếu lắm. Em về trông bố mấy hôm nhé, xong việc em lên ngay.
– Lúc nào nhà ngoại có chuyện là em cứ phải bỏ chồng con mà đi. Ở nhà anh còn bận, ai nấu cơm, ai chăm con? – Hùng đáp lại, giọng lạnh tanh.
Lan im lặng. Suốt 8 năm làm vợ, cô đã quá quen với sự ích kỷ của chồng. Nhưng lần này, cô không thể bỏ mặc bố. Cô thu dọn ít đồ, gửi con cho bà nội, rồi bắt chuyến xe sớm về quê.
Cả đêm ở bệnh viện, Lan không ngủ. Nhìn bố nằm thiêm thiếp, cô chỉ cầu ông sớm bình phục. Cô gọi điện về cho chồng báo tin, nhưng anh ta không nghe máy.
Sáng hôm sau, khi Lan đang thay khăn ướt cho bố, điện thoại cô reo lên. Tin nhắn từ Hùng:
“Khỏi về. Tôi gửi đồ qua rồi. Sống ở đâu thì ở đó luôn đi.”
Chưa kịp hiểu chuyện gì, cô nhận được cuộc gọi từ shipper:
– Chị ơi, em là người giao hàng từ Hà Nội, có người đặt gửi vali quần áo, ghi tên chị, địa chỉ là bệnh viện huyện…
Lan chết lặng. Cô chạy ra cổng bệnh viện, thấy một anh shipper đang loay hoay với chiếc vali quen thuộc của mình. Cô mở ra – toàn bộ đồ đạc, giấy tờ, thậm chí cả chiếc áo ngủ cô hay mặc ở nhà.
Người đàn ông ấy thật sự đã đuổi cô đi.
Lan ngồi sụp xuống, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Không phải vì tiếc cuộc hôn nhân đã rạn nứt từ lâu, mà vì cô không ngờ, người chồng từng đầu ấp tay gối lại có thể phũ phàng đến vậy – đúng lúc cô đang lo cho bố ốm.
30 phút sau, khi Hùng đang nhâm nhi cà phê trong phòng khách, điện thoại anh reo liên hồi. Là số của ngân hàng. Anh nhíu mày nghe:
– Dạ, xin xác nhận, tài khoản tiết kiệm 1,2 tỷ đồng đứng tên anh vừa được rút toàn bộ sáng nay, đúng không ạ?
Hùng sững sờ:
– Cái gì cơ? Ai rút?
Nhân viên ngân hàng đáp:
– Là tài khoản đồng sở hữu, người còn lại là chị Nguyễn Thu Lan. Chị ấy đã rút toàn bộ và chuyển về tài khoản riêng.
Anh ta đánh rơi cả điện thoại. Vài giây sau, tiếng tin nhắn ngân hàng hiện lên:
“Tài khoản của bạn đã bị rút toàn bộ số tiền.”
Đó là số tiền tiết kiệm mà hai vợ chồng tích góp suốt mấy năm, nhưng thực ra phần lớn là của Lan – tiền cô được bố mẹ cho khi cưới và tiền thưởng từ công ty. Trước đây, cô tin tưởng, nên cùng anh gửi chung để “xây nhà tương lai”.
Giờ thì tương lai ấy đã tan biến.
Chiều hôm đó, bố Lan tỉnh lại. Thấy con gái mắt sưng húp, ông khẽ hỏi:
– Sao thế con? Có chuyện gì à?
Lan nắm tay bố, gượng cười:
– Không sao đâu bố ạ. Con chỉ mệt một chút thôi.
Nhưng trong lòng cô, một cánh cửa đã khép lại.
Ba ngày sau, Hùng gọi liên tục nhưng Lan không nghe. Đến khi anh ta tìm về tận quê, cô chỉ nói ngắn gọn:
– Em không muốn nghe thêm lời nào nữa. Khi anh đuổi em đi, em đã hiểu vị trí của mình trong lòng anh rồi.
Hùng cúi đầu, giọng run run:
– Anh nóng quá, anh xin lỗi. Anh không nghĩ em lại làm vậy…
Lan nhìn chồng – người đàn ông từng cô tin tưởng, giờ chỉ thấy xa lạ.
– Anh đuổi em bằng một tin nhắn. Còn em chỉ lấy lại những gì thuộc về mình. Anh đừng gọi đó là trả thù.
Cô quay lưng bước đi, nước mắt chảy dài. Không phải vì đau khổ, mà là giải thoát.
Từ ngày đó, Lan không quay lại căn nhà cũ. Cô ở lại quê chăm bố, xin dạy hợp đồng ở trường tiểu học gần nhà. Mỗi sáng đạp xe qua con đường làng, nghe tiếng chim hót, cô thấy lòng nhẹ tênh.
Còn Hùng, mất vợ, mất tiền, mất cả sự tôn trọng của họ hàng hai bên. Anh ta gọi điện cho Lan nhiều lần, nhưng đáp lại chỉ là tiếng tút dài vô cảm.
Người ta nói, “đàn ông chỉ nhận ra giá trị của người vợ khi cô ấy rời đi”. Nhưng với Hùng, bài học ấy đến quá muộn.
Và trong căn phòng trọ nhỏ ở quê, Lan mỉm cười khi nhìn bố khỏe lại, rồi khẽ nói với chính mình:
“Con cảm ơn bố đã ngã bệnh. Nhờ vậy, con mới biết ai thật sự xứng đáng để con trở về.”
Bởi có những cuộc chia ly không phải là kết thúc – mà là khởi đầu cho sự bình yên.