×
×

Lúc ấy, tôi mới thật sự hiểu rằng mẹ chồng đã nói đúng. Người trước mặt… không còn là người đàn ông tôi yêu nữa.

Ngày chồng tôi gặp tai nạn, trời mưa tầm tã như muốn xé đôi bầu trời. Điện thoại rung, giọng mẹ chồng nghẹn đi:
“Thư ơi… Tuấn nó… nó bị xe tông rồi con ơi!”

Tôi làm rơi cả bó rau đang cầm. Mọi thứ sau đó như một chuỗi ký ức đứt đoạn: tiếng còi xe cấp cứu, mùi thuốc khử trùng, bác sĩ nói về chấn thương cột sống, còn tôi chỉ biết gật đầu liên tục dù chẳng nghe rõ câu nào.

Tuấn – người đàn ông mạnh mẽ mà tôi yêu – giờ nằm im như một khúc gỗ, không nhúc nhích được bất cứ thứ gì từ thắt lưng trở xuống.

Anh mới 29 tuổi.

Tôi mới 26.

Nhà chẳng có tiền. Anh là lao động chính, còn tôi làm nhân viên bán hàng lương tháng chưa tới 8 triệu.

Nhìn mẹ chồng ôm con trai khóc đến ngất đi, tim tôi thắt lại.
Tôi bảo:
“Mẹ đừng lo. Còn con đây. Con sẽ chăm chồng con.”

Tôi nói câu đó, lúc ấy không hề biết nó đồng nghĩa với việc… cả cuộc đời tôi rẽ sang một hướng khác.


1. Hai tháng địa ngục

Chăm một người liệt giường không giống chăm người ốm thông thường. Nó lấy hết sức lực, sự kiên nhẫn, thời gian và cả lòng tự trọng của chính mình.

Tuấn không kiểm soát được tiểu tiện. Tôi phải thay bỉm, lau người, trở mình cho anh ngày 6–7 lần. Anh đau, cáu gắt, đôi khi nổi nóng rồi đẩy tất cả lên tôi:

“Tại sao em không canh anh đi làm? Tại sao em không gọi anh về sớm? Nếu em cố thêm tí nữa…”

Tôi im lặng.

Mẹ chồng nhìn tôi, thở dài buồn bã:
“Tuấn nó thất vọng, nó đau nên nó nói bậy. Con đừng để bụng.”

Nhưng tôi đã ba đêm trốn vào nhà vệ sinh rồi òa khóc, sợ mẹ chồng nghe thấy nên phải bịt miệng đến mức nghẹn cả họng.

Ngày tôi xin nghỉ việc để toàn thời gian chăm chồng, sếp bảo:
“Cô suy nghĩ kỹ chưa? Người như chồng cô… đâu biết đến bao giờ hồi phục.”

Tôi không đáp. Chỉ biết rằng mình không còn lựa chọn.

Tài khoản ngân hàng dần cạn, khoản nợ viện phí vẫn còn đó như lưỡi dao treo lơ lửng trên đầu. Mẹ chồng tuổi đã gần 60, chẳng làm được gì nặng. Mọi gánh nặng đổ lên tôi.

Nhưng tôi vẫn kiên cường.

Tôi nghĩ: Mình hy sinh, trời sẽ thương. Người tốt sẽ được đền đáp.

Tôi tin điều đó bằng cả trái tim.

Đến một ngày… niềm tin ấy lung lay dữ dội.


2. Cuộc trò chuyện kỳ lạ của mẹ chồng

Hôm đó tôi vừa đút cháo cho Tuấn xong thì mẹ chồng bảo tôi:

“Thư, qua phòng mẹ một chút.”

Giọng bà nghiêm túc khác thường.

Tôi vào phòng. Mẹ chồng khóa cửa. Bà ngồi xuống giường, bàn tay run run như đang cố giữ bình tĩnh.

“Thư… con có giận mẹ không?”

Tôi ngạc nhiên:
“Sao con phải giận mẹ?”

Bà nắm lấy tay tôi, ánh mắt đỏ hoe:
“Nếu mẹ nói… con làm đúng, con rất tốt… nhưng con phải chạy khỏi nhà này ngay lập tức… con có tin mẹ không?”

Tôi chết đứng.

Chạy? Chạy khỏi nhà chồng? Tại sao?

Mẹ chồng mở tủ, lấy ra một phong bì dày. Bà nhét vào tay tôi.

“Đây… đây là 1 tỷ. Mẹ đã gom góp nhiều năm, một phần là bán mảnh đất của ba con Tuấn để lại. Con lấy tiền này, rời khỏi nhà ngay trong hôm nay. Đừng ngoái lại.”

Tôi bàng hoàng.

“Mẹ… sao tự nhiên lại—”

“Con đi ngay! Ngay lập tức! Nếu không… mọi chuyện sẽ quá muộn…”

Bà khóc òa, vai run bần bật.

Tim tôi bắt đầu dồn dập một nỗi sợ vô hình.

“Tại sao phải đi, mẹ? Có chuyện gì?”

Mẹ chồng cắn môi, nước mắt rơi lã chã.

“Vì Tuấn… nó không còn là Tuấn trước đây nữa.”


3. Sự thật khiến tôi choáng váng

Tối hôm đó, khi tôi quay lại phòng ngủ, Tuấn đã thức. Anh nhìn tôi, ánh mắt đen tối khác hẳn ngày thường.

“Em qua phòng mẹ lâu thế? Nói chuyện gì?”

Tôi giật mình. Từ sau tai nạn, Tuấn ít nói, gần như vô lực. Nhưng tối nay, giọng anh lạ lắm. Lạnh. Sắc. Và đầy đe dọa.

“Không… không có gì,” tôi nói.

Anh nở một nụ cười méo mó.

“Thư. Anh hỏi lại lần nữa. Hai người bàn chuyện gì?”

Gã đàn ông trước mặt không còn là chồng tôi. Tôi cảm nhận rõ rệt.

Không định hình, không logic. Anh thay đổi thất thường, giận dữ vô cớ, có lúc cười khanh khách giữa đêm, có lúc lầm bầm: “Không ai được phản bội tao… Không ai được rời khỏi tao…”

Bác sĩ từng ám chỉ anh có dấu hiệu rối loạn tâm lý sau tai nạn, nhưng tôi lờ đi, nghĩ chỉ là do anh stress.

Giờ thì tôi hiểu mình đã quá ngây thơ.


4. Mẹ chồng kể tất cả

Khuya hôm đó, mẹ chồng lén gõ cửa phòng tôi. Bà run rẩy:

“Con chưa đi… là con tự giết mình.”

Tôi níu tay bà:
“Mẹ nói rõ cho con hiểu được không?”

Bà thở dốc, rồi nói:

“Tuấn… sau tai nạn… không chỉ liệt chân. Nó còn bị tổn thương não nhẹ. Bác sĩ nói tính cách có thể bị thay đổi. Nhưng mẹ… mẹ biết rõ hơn ai hết… nó trở nên tàn nhẫn, nghi ngờ tất cả. Nó nghĩ con muốn bỏ nó. Nó nghĩ con ngoại tình. Nó nghĩ con đẩy nó ra khỏi nhà.”

Tôi lắc đầu:
“Không thể nào! Tuấn không bao giờ—”

“Mẹ đã chứng kiến rồi!” – bà bật khóc – “Hôm trước nó bảo nếu con dám rời đi, nó sẽ lôi con xuống chết chung. Ánh mắt nó… không còn là con mẹ nữa.”

Tôi đứng không vững. Toàn thân lạnh buốt.

“Nhưng tại sao mẹ bảo con đi một mình? Còn mẹ?”

Mẹ chồng gượng cười:
“Mẹ già rồi. Mẹ quen chịu đựng rồi. Nhưng con… con còn trẻ, còn tương lai. Mẹ không thể để con bị chôn vùi.”

Rồi bà nói câu mà tôi nhớ cả đời:

“Người đàn bà tốt là người biết hy sinh.
Nhưng người đàn bà khôn là người biết khi nào phải rời đi để sống tiếp.”


5. Cao trào: Tuấn phát hiện

Tôi giấu phong bì tiền dưới áo và định đi vào lúc 2 giờ sáng.

Nhưng khi bước xuống cầu thang, tiếng thì thầm khiến tôi chết cứng:

“Em đi đâu?”

Tuấn ngồi trên xe lăn, xuất hiện ở cuối hành lang. Ánh mắt anh đầy nghi hoặc, miệng nhếch lên:

“Đi với ai? Mang cái gì theo vậy?”

Tôi bước lùi.

“Tuấn… để mai rồi nói…”

“Đưa đây!” – anh gào lên – “ĐƯA CÁI BAO ĐANG GIẤU TRONG ÁO CHO TÔI!”

Tiếng hét vang khắp nhà.

Xe lăn trượt mạnh về phía tôi. Anh vươn tay chụp lấy cổ tay tôi, siết đến mức tôi đau điếng.

“Con Thư! Mày định bỏ tao thật à? Tao mà chết thì mày sống yên không?”

“Buông ra! Anh làm em đau!”

“Đau? Mày còn biết đau à? Tao nằm đây hai tháng không nhúc nhích, mày làm được cái gì?!”

Giọng anh méo mó, như một con thú bị dồn vào đường cùng.

Tôi sợ đến mức hai chân mềm nhũn.

Ngay khoảnh khắc ấy—

Mẹ chồng lao ra, chắn giữa hai chúng tôi.

Bà hét lên:

“Tuấn, dừng lại! Con đang làm gì vậy?!”

Anh gào lên điên dại:
“Mẹ tránh ra! Con phải giữ nó lại! Nó phản bội con! Nó muốn bỏ con!”

“Tất cả chỉ là con tưởng tượng!” – mẹ chồng vừa khóc vừa ôm lấy anh – “Nó là đứa con dâu tốt nhất mà mẹ từng gặp!”

Nhưng Tuấn vùng vẫy dữ dội như một con thú hoang.

“Buông ra! Buông ra!”

Lúc ấy, tôi mới thật sự hiểu rằng mẹ chồng đã nói đúng.

Người trước mặt… không còn là người đàn ông tôi yêu nữa.


6. Khoảnh khắc quyết định

Lợi dụng lúc hai mẹ con giằng co, tôi chạy như bay ra cửa.

Phía sau, tiếng vật ngã, tiếng xe lăn đổ, tiếng Tuấn gào thét, tiếng mẹ chồng khóc vang vọng.

Tôi bấm khóa cổng bằng tay run rẩy.

Chạy. Chạy như điên.

Chạy đúng như lời mẹ chồng dặn.

Trong phút giây ấy, tôi bật khóc mà không biết vì sợ, vì đau, hay vì tiếc nuối cuộc hôn nhân đã vỡ tan theo một cách tàn nhẫn đến vậy.


7. Người mẹ chồng – người đàn bà đáng thương nhất

Khi bình tĩnh lại, tôi gọi cho mẹ chồng.
Bà bắt máy, giọng yếu ớt:

“Con… đi rồi đúng không? Tốt. Mẹ ổn. Tuấn… bình tĩnh lại rồi.”

Tôi khóc nức nở.
“Mẹ ơi, con không muốn bỏ mẹ ở lại.”

Bà mỉm cười qua điện thoại:

“Mẹ là mẹ nó. Mẹ chịu được. Đời mẹ khổ nhiều rồi, mẹ quen. Nhưng con còn cả tương lai. Mẹ chỉ xin con… đừng quay lại. Đừng thương hại ai nữa. Cứ sống cho con, lần đầu tiên trong đời.”

Tôi siết chặt điện thoại, nước mắt rơi như mưa.


8. Một tháng sau

Tôi thuê phòng trọ nhỏ, xin lại công việc cũ.
Không ai biết chuyện gì xảy ra.
Phong bì 1 tỷ vẫn còn nguyên. Tôi không dám đụng đến.

Rồi một hôm, mẹ chồng gọi.

“Thư… Tuấn sắp được đưa vào trung tâm điều trị tâm lý dài hạn. Bác sĩ nói tình trạng nó nặng, phải theo dõi sát. Con đừng lo. Mọi thứ ổn rồi.”

Tôi ngồi lặng đi.

“Mẹ… mẹ có cần con giúp gì không?”

Bà bật cười:

“Con giúp mẹ quá đủ rồi. Con chỉ cần sống hạnh phúc… thế là đủ trả ơn rồi.”

Tôi ôm mặt khóc.


9. Cái kết: Nhân quả không bao giờ sai

Sáu tháng sau, mẹ chồng lên thăm tôi.

Bà ôm tôi như ôm con gái ruột.

“Thư, mẹ đã làm giấy tờ sang tên cho con căn nhà cấp bốn ở quê. Ba con Tuấn để lại cho mẹ, giờ mẹ muốn cho con. Con đừng từ chối.”

Tôi choáng váng.

“Mẹ… sao lại—?”

“Vì con là người tử tế. Vì con đã yêu thương con trai mẹ bằng tất cả trái tim. Vì con đã không bỏ rơi nó lúc đau khổ nhất. Vì con đã ở lại khi nhiều người đã bỏ chạy.”

Bà lau nước mắt tôi:

“Và vì Trời thương những người như con.”

Tôi ôm bà, khóc như một đứa trẻ.

Đi qua bao đau đớn, cuối cùng tôi hiểu:

Nhân quả không đến ngay lập tức.
Nhưng nó luôn đến đúng lúc nhất.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News