×
×

“Bây giờ em chẳng còn gì nữa rồi, m::ất mẹ, m:;ất gia đình, m::ất nhà, …”, đã 3 ngày rồi em vẫn không quên được 10s ấy…

Tôi tên là Tâm, một người đàn ông bình dị sống cùng cha mẹ và người vợ mới cưới ở một ngôi làng nhỏ nằm giữa thung lũng. Cuộc sống của chúng tôi êm đềm, dù không dư dả nhưng đầy ắp tiếng cười và yêu thương. Cho đến cái ngày định mệnh ấy, ngày mà cơn lốc xoáy đã cướp đi tất cả những gì tôi yêu quý nhất.

Hôm đó là một buổi chiều oi bức, bầu trời xám xịt, không khí nặng nề như báo trước điều chẳng lành. Cha tôi, một người nông dân cần mẫn, đang sửa lại hàng rào ngoài vườn. Mẹ tôi ở trong bếp, chuẩn bị bữa tối với mùi thơm của món canh chua mà tôi yêu thích. Vợ tôi, Lan, vừa đi chợ về, đang ngồi bên hiên nhà, tỉ mỉ khâu lại chiếc áo cũ của tôi. Tôi vừa đi làm đồng về, mệt nhoài nhưng lòng vẫn ấm áp khi nhìn thấy gia đình mình quây quần.

Bỗng nhiên, gió bắt đầu thổi mạnh, cuốn theo bụi và lá cây bay tứ tung. Tôi nghe tiếng cha hét lên từ ngoài vườn: “Tâm, vào nhà đi, có gì đó không ổn!” Tôi chạy ra kéo cha vào, nhưng vừa bước tới cửa, một tiếng gầm rú kinh hoàng vang lên từ xa. Tôi ngẩng đầu, và trái tim như ngừng đập. Một cột lốc xoáy đen kịt, to lớn như một con quái vật, đang lao thẳng về phía làng.

“Tất cả vào hầm!” tôi hét lên, cố kéo Lan và mẹ chạy xuống hầm trú ẩn dưới sàn bếp. Nhưng mọi thứ xảy ra quá nhanh. Cơn lốc xoáy ập đến, tiếng gỗ vỡ vụn, kính vỡ loảng xoảng và tiếng gió rít như xé toạc không gian. Tôi ôm chặt Lan, cố che chắn cho cô ấy, nhưng một lực mạnh khủng khiếp giật cô ấy khỏi tay tôi. Tôi nghe tiếng mẹ kêu cứu, rồi tiếng cha gào thét đâu đó trong cơn hỗn loạn. Căn nhà rung chuyển, tường sụp đổ, và tôi bị một mảnh vỡ đập vào đầu, ngã xuống bất tỉnh.

Khi tỉnh dậy, tôi nằm giữa đống đổ nát. Căn nhà đã biến mất, chỉ còn lại những mảnh gỗ và gạch vụn. Tôi gọi tên cha, mẹ, Lan, nhưng chỉ có tiếng gió đáp lại. Tôi bò đi trong tuyệt vọng, đào bới từng mảnh vụn, và rồi tôi tìm thấy họ – cha tôi nằm bất động dưới một cây cột, mẹ tôi cách đó không xa, đôi mắt nhắm nghiền như đang ngủ, và Lan, người vợ tôi yêu hơn cả mạng sống, nằm lạnh lẽo giữa cánh đồng.

Cả ba người thân yêu nhất của tôi đã ra đi trong cùng một ngày, trong khoảnh khắc kinh hoàng mà tôi sẽ chẳng bao giờ quên. Tôi quỳ bên họ, nước mắt hòa lẫn với bụi đất, cảm giác như cả thế giới đã sụp đổ. Đã mấy tháng trôi qua, nhưng mỗi đêm, tôi vẫn nghe thấy tiếng gió rít và tiếng kêu cứu trong giấc mơ. Tôi sống tiếp, nhưng chỉ như một cái bóng, mang theo nỗi đau không bao giờ nguôi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News