CON TRỘM TRONG ĐÊM
Nhà tôi nuôi lợn đã hơn mười năm, cái chuồng nằm sát bờ ao, tường gạch lở một mảng, mái fibro xi măng cũ kêu lách tách mỗi khi trời trở gió. Bình thường nhà tôi chẳng bao giờ khóa chuồng, vì ở quê ai nấy đều quen biết, nhưng dạo này giá lợn lên, bố bảo:
— Giờ phải cẩn thận. Bán được mấy con này là đủ tiền đóng học phí cho con Linh rồi.
Vậy là mỗi tối bố đều khóa chuồng bằng ổ khóa to bằng nắm tay. Vậy mà ba đêm liên tiếp, mỗi khi nhà chuẩn bị gọi thương lái đến cân, sáng ra chuồng đã mở toang. Ổ khóa bị cắt, lợn chạy tán loạn ra ngoài, có con sa xuống ao, có con chạy sang tận vườn nhà bác Hựu.
Đêm thứ nhất cả xóm còn nghĩ nhà tôi sơ ý.
Đêm thứ hai người ta bắt đầu xì xào: Có kẻ phá chuồng trộm lợn!
Đến đêm thứ ba, bố tôi nghiến răng:
— Đêm nay tao rình bằng được. Đứa nào phá, tao tóm cho xem!
1. Những tiếng động giữa đêm
Hôm ấy trời cuối hè oi bức, mùi bùn trộn với mùi phân lợn nồng nặc. Bố tôi cầm cái đèn pin, ngồi nấp sau gốc ổi sát chuồng. Tôi và mẹ ngồi trong nhà mà ruột nóng như lửa đốt.
Gần 11 giờ đêm, cả làng tắt đèn đi ngủ. Chỉ còn tiếng dế rỉ rả.
Bỗng bố gọi nhỏ qua cửa sổ:
— Nó đến rồi!
Tôi và mẹ lao ra nhìn theo chỉ tay của bố. Ánh trăng hạ tuần nhợt nhạt soi xuống chuồng lợn. Có tiếng lạch cạch ở phần then cửa.
— Có bóng người!—bố nói khẽ, giọng run vì tức.
Cái bóng thấp thoáng, lom khom như ai đó đang cố đẩy then khóa. Nhưng điều kỳ lạ là… nó không hề mang đèn, không dò dẫm, mà đi thẳng vào đúng chỗ như quá quen thuộc.
Bố tôi chửi thề, bật đèn pin định lao ra.
Nhưng đúng lúc ấy—
RẦM!
Cả cánh cửa chuồng bật tung, ổ khóa rơi xuống đất, bị cắt ngọt như dao phay.
Mấy con lợn chẳng đợi ai thúc, ùa ra chạy thẳng xuống bãi đất trống như thể… đang chạy trốn khỏi một thứ gì đó đáng sợ.
Bố tôi lao ra, chiếu đèn thẳng vào cái bóng—
Và đứng khựng lại.
— Ủa… Thằng Tính?!
2. Thằng trộm bất đắc dĩ
Tính là ai? Là con một nhà hàng xóm chẳng mấy khá giả. Mẹ nó mất sớm, bố thì đi làm phụ hồ suốt ngày, bỏ mặc nó ở nhà với bà nội già yếu. Năm nay nó mười lăm tuổi, gầy tong như con mèo hen, đi học thì toàn bị bắt nạt.
Vậy mà giờ nó đứng trước chuồng lợn nhà tôi, tay cầm cái kìm cộng lực to gần bằng cánh tay, mặt tái mét như vừa bị ma dí.
— Mày… mày làm cái gì ở đây?!—bố tôi quát.
Nó ú ớ:
— Cháu… cháu… cháu không trộm. Cháu chỉ…
— Chỉ phá khóa thả lợn chạy hả?! Sao mày dám làm thế?!
Tính bật khóc, đầu cúi gằm, vai run bần bật:
— Cháu… cháu chỉ muốn cứu chúng nó…
Cả nhà tôi sững sờ.
— Cứu? Cứu cái gì?
Nó lắp bắp:
— Cháu nghe tiếng… nghe trong chuồng… chúng nó kêu… nhưng không phải tiếng kêu bình thường… Như… như có ai bóp cổ… cháu mới sợ cháu mới…
Nó chưa kịp nói thêm thì từ trong chuồng lợn vang lên một tiếng kêu eng éc! dữ dội, âm thanh lạ lùng như bị biến dạng.
Mẹ tôi run lập cập.
— Trời đất… tiếng gì ghê vậy?
Bố soi đèn vào chuồng.
Không còn con lợn nào bên trong.
Nhưng ở giữa nền chuồng là một cái hố sâu bằng lòng chảo, đất bị moi tung lên, như có con vật gì vừa… chui lên từ lòng đất.
Tôi rùng mình.
Không lẽ… Tính nói đúng?
3. “Có vật gì trong chuồng lợn nhà mày đấy”
Tin lan nhanh. Sáng hôm sau, cả xóm kéo đến xem cái hố. Ai cũng xì xào:
— Chuột đất à?
— Không. Chuột đâu đào sâu vậy?
— Hay trăn đất?
— Trăn nào phá khóa chuồng?
Bác Hựu, người lớn tuổi nhất xóm, chống gậy đến xem rồi nói nhỏ:
— Hình như… là con Dấu…
Cả đám người xanh mặt.
Con Dấu — loài vật trong truyền thuyết miền Bắc. Người ta bảo nó là linh vật sống dưới đất, to như con heo rừng, chuyên hút dinh dưỡng của gia súc trong chuồng. Không ai từng thấy rõ mặt nó, chỉ biết nó xuất hiện khi đất bị “động” hoặc nhà nào sắp gặp chuyện xui xẻo.
Tính tái mét:
— Cháu thấy nó… hai đêm trước… cháu đi ngang qua nghe tiếng chuồng lợn nhà bác kêu. Cháu nhìn vào thì thấy… có cái bóng đen to lắm, nó nằm ở góc… hình như đang đè lên con lợn. Cháu sợ quá nên chạy về. Cháu bảo bà nhưng bà không tin…
Nó lại khóc:
— Tối qua cháu chỉ muốn thả chúng nó ra… để nó khỏi chết…
Tôi nghe mà sởn gai ốc.
Nhưng bố tôi thì không tin:
— Vớ vẩn! Thằng bé này bịa chuyện. Nó nghịch, nó phá, còn đổ cho con gì. Đêm nay tao rình tiếp!
Tính giật tay bố tôi, cầu xin:
— Bác đừng rình… bác mà gặp nó… bác không chạy kịp đâu…
4. Đêm thứ tư – và sự thật kinh hoàng
Đêm đó, bố tôi vẫn ra rình, nhưng lần này cả tôi và bác Hựu đi theo. Tính cũng nằng nặc đòi đi vì “cháu biết tiếng bước chân nó”.
Ba người chúng tôi nấp sau bụi chuối. Gió đêm se lạnh.
Gần 1 giờ sáng, đúng lúc ai cũng muốn ngủ gật thì—
Nền đất trong chuồng… rung nhẹ.
Tính kéo áo tôi, thì thầm:
— Nó đến rồi… nó xuống đất rồi…
Bố bật đèn pin soi. Không thấy gì. Chỉ có bụi đất bốc lên.
Rồi bỗng—
TỪ DƯỚI ĐẤT CHUI LÊN… MỘT BÓNG ĐEN.
Tôi tưởng tim rơi xuống chân.
Nó to cỡ con bê, thân dài như con lợn rừng nhưng… không có mắt.
Thay vào đó là một mảng da trắng bệch, nhẵn thín.
Mũi nó nhỏ và liên tục đánh hơi. Hai chân trước ngắn, nhưng móng sắc như dao.
Nó không tấn công.
Nó… lầm lũi bò đến góc chuồng, dụi đầu vào đúng chỗ bầy lợn hay nằm.
Như thể nó đang… tìm đứa con của nó.
Tính tái xanh, thều thào:
— Bác ơi… nó không phải hút máu đâu… nó tìm con nó đấy… hồi tháng trước nhà bác đào đất đổ xuống chỗ bờ ao… chỗ ấy là tổ nó… bác đào trúng ổ rồi…
Bố tôi chết lặng.
Thì ra… thứ người ta tưởng là “trộm lợn” chính là con vật mất con. Nó tìm hơi ấm, tìm đàn, nên chui vào chuồng lợn, đè lên chúng như cách nó ủ con nó. Lợn kêu la hoảng loạn, Tính tưởng nó giết lợn nên mới phá khóa.
Bố tôi khẽ nói:
— Nó tưởng chuồng lợn là ổ của nó…
Tôi nhìn cái bóng đen ấy, lòng bỗng trào lên cảm giác thương xót khó tả.
Nó không hung dữ. Nó chỉ… đau.
Đúng lúc chúng tôi đang phân vân thì có tiếng lao đến từ phía sau:
— Con Dấu hả?! Giết nó!!
Là mấy thanh niên trong xóm cầm gậy gộc chạy tới. Ai đó nhìn thấy ánh đèn pin rồi kéo nhau sang.
Con vật hoảng loạn, quay đầu, chuẩn bị chui xuống đất.
Tính hét lên:
— Đừng!! Nó không làm hại ai! ĐỪNG ĐÁNH!!
Không ai nghe.
Một người phang gậy xuống. Con vật trúng đòn, rống lên tiếng rền rĩ ai nghe cũng lạnh sống lưng.
Tôi thấy Tính lao ra không kịp suy nghĩ, dang tay chắn trước mặt nó:
— ĐỪNG GIẾT NÓ!!! ĐỪNG!!
Nhưng người cầm gậy quá đà, vụt thêm một cú—
Và tiếng gậy gỗ ấy đập thẳng vào vai Tính.
Thằng bé ngã xuống, trắng bệch, ôm lấy cánh tay.
Con vật nghe tiếng nó khóc, quay đầu lại. Nó không bỏ chạy nữa. Nó cúi xuống, dùng cái mũi không mắt của mình chạm nhẹ vào tay Tính — như thể đang an ủi.
Khoảnh khắc ấy…
Cả xóm đứng im.
Không ai nghĩ một con vật “quái dị” lại có thể biết đau, biết thương.
Rồi nó lầm lũi quay đầu, chui xuống đất, biến mất hoàn toàn.
5. Sự thật sáng tỏ – và món quà bất ngờ
Sáng hôm sau, bác Hựu và mấy người đàn ông đem cuốc ra đào thử chỗ sụt đất cạnh chuồng lợn.
Ở đó họ tìm thấy ba con non nhỏ xíu, đã chết từ lâu — do đất sạt xuống đè lên.
Tính đứng lặng hồi lâu rồi nói:
— Nó không trộm gì đâu… nó chỉ đi tìm con thôi…
Bố tôi thở dài.
Ông ngồi xuống xoa đầu Tính:
— Tối hôm ấy… bác xin lỗi. Bác cứ tưởng mày phá phách.
Tính cúi gằm, giọng nhỏ như tiếng gió:
— Cháu chỉ sợ… bác bán lợn được ít tiền… mà cháu không cứu được chúng nó…
Bố tôi bật cười:
— Cái thằng này… người còn lo chưa xong cứ đi cứu lợn.
Nhưng mắt bố đỏ hoe.
Tính là thằng đầu tiên dám lao vào giữa gậy gộc để bảo vệ một con vật mà chẳng ai hiểu. Chỉ riêng điều đó… đã đủ khiến người ta nể.
Sau vụ đó, bố tuyên bố:
— Đợt bán lợn này… bác trích tiền mua cho mày cái xe đạp. Để còn đi học đàng hoàng, nghe chưa?
Tính trợn tròn mắt:
— Cho… cho cháu ạ?
— Ờ. Mày gan vậy… bỏ học phí quá.
Cả xóm cười ào lên.
6. Câu chuyện lan ra – và điều cuối cùng chỉ mình Tính thấy
Một tuần sau, khi mọi chuyện yên ổn, Tính xin phép bố tôi được đến chuồng lợn một mình.
— Cháu muốn… thắp nhang cho mấy con của nó.
Bố tôi gật đầu.
Tính ngồi xuống cạnh nấm đất nhỏ, cắm nén nhang, thì bỗng nghe tiếng sột soạt dưới nền.
Không phải đào bới.
Không phải rung chuyển.
Chỉ là tiếng rúc nhẹ… như tiếng thở dài.
Rồi một làn gió lạ thổi qua.
Nén nhang nghiêng về phía mép hầm đất — như ai đó… đang cúi đầu cảm ơn.
Tính mỉm cười.
Nó biết con vật đã đi rồi. Nhưng ít nhất… đã được trả lại bình yên.
TWIST CUỐI
Buổi tối, khi Tính ra về, bố tôi hỏi:
— Nãy mày thấy gì không?
Tính lắc đầu:
— Không ạ. Chỉ có gió thôi.
Nhưng khi nó quay đi, bố tôi trông thấy…
vết chân lấm đất, lớn bằng bàn tay người lớn, in ngay bên cạnh chỗ nén nhang.
Không ai dám nói.
Không ai dám giải thích.
Chỉ biết rằng từ hôm ấy đến tận bây giờ — đã nhiều năm trôi qua —
chuồng lợn nhà tôi không bao giờ bị phá nữa.
Và cứ mỗi mùa mưa, người ta lại thấy dưới nền chuồng có dấu đất được vun nhẹ lên — như ai đó… đang lặng lẽ xoa lên chỗ cũ của những đứa con đã mất.