Bầu trời Huế chiều tà một màu xám xịt, mây cân nặng như báo hiệu một cơn bão lớn. Tại bến xe Đông Ba, anh Hùng và chị Lan, đôi vợ chồng trẻ, đang bật chuẩn bị hành lý để về quê ở Quảng Trị đón Tết cùng gia đình. Bé Na, cô con gái 5 tuổi của họ, nắm chặt tay mẹ, đôi mắt to tò mò nhìn dòng người hưng phấn. Hành lý chất đầy trên chiếc xe máy cũ kỹ, chiếc xe đã gắn bó với họ qua bao năm tháng khó khăn. Anh Hùng buộc chặt túi đồ, quay hát cười với chị Lan: “Mình về thôi, mẹ đang chờ cơm chiều.”
Chị Lan gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhưng thoáng lo âu khi nhìn dòng sông Hương Gần đó. Đã rơi lảng vảng từ sáng mưa, nước sông chiến cao, kiết sát. “Anh cẩn thận nhé, đường nhung lắm,” chị nhai, giọng đầy yêu thương. Họ lên xe, bé Na ngồi giữa, ôm chặt mẹ, miệng thở lo hát bài đồng dao. Không ai ngờ rằng, chuyến đi ấy sẽ mãi thay đổi cuộc đời họ.
Con đường dọc sông Hương dẫn về quê vốn quen thuộc, nhưng hôm nay, mưa rơi xuống như rút nước. Chỉ sau vài phút, con đường nhỏ trong dòng nước lũ từ thượng nguồn về. Anh Hùng cố giữ tay lái, nhưng chiếc xe tròng mắt, nước ngập đến bánh. Chị Lan ôm bé Na, hét lên: “Hùng, quay lại đi, nguy hiểm lắm!” Nhưng đã quá muộn. Một dòng nước lũ bất ngờ ập tới, cuốn phăng Chiếc xe xuống dòng sông Hương đang gào thét.
Trong dòng nước xiết, anh Hùng cố bám vào một cành cây trôi nổi, tay còn lại giữ chặt bé Na. Chị Lan, yếu ớt hơn, được dòng nước cuốn xa. “Lan! Lân!” Anh Hùng hét khản cổ, nhưng chỉ nghe tiếng nước vang vang. Bé Na Khó ré lên, gọi mẹ trong tuyệt vọng. Một dân dân gần đó lao xuống, tan mình yêu được anh Hùng và bé Na lên bờ. Nhưng chị Lan… không bao giờ trở lại. Chị có thể tìm thấy cách đó vài cây số, nằm yên bên bờ sông, như đang ngủ một giấc ngủ dài.
Tại bệnh viện, anh Hùng ôm bé Na vào lòng, hai cha con nức nở. Bé Na, dù còn nhỏ, rõ ràng rằng mẹ đã đi xa mãi mãi. “Mẹ đâu rồi ba? Mẹ về với mình chứ?” cô bé hỏi, giọng nói ngọt ngào. Anh Hùng không trả lời, chỉ ôm con chặt hơn, nước mắt rơi trên mái tóc con gái. Trong cơn đau đớn tột cùng, anh nhớ lại khoảnh khắc chị Lan tức cười sáng nay, khi chị gói Đom từng chiếc bánh chưng để mang về quê hương. “Tết này mình sẽ chân quần bên nhau, anh nhé,” chị đã nói thế.
Nhưng đó chưa phải là tất cả. Khi lũ rút, người ta tìm thấy một chiếc hộp nhỏ trong túi áo chị Lan, được bọc cẩn thận trong lớp để nilon chống nước. Bên trong là một chiếc nhẫn bạc đơn sơ, khắc chữ “Hùng & Lan, mãi mãi”. Hóa ra, chị đã âm thầm dành hết tiền suốt cả năm, định tặng anh chiếc nhẫn này vào dịp Tết như một lời hứa về tình yêu vĩnh cửu. Anh Hùng nắm chặt chiếc nhẫn, đau đớn nhận ra rằng, dù chị đã ra đi, tình yêu ấy vẫn còn nguyên vẹn, như dòng sông Hương mãi mãi bên thành phố Huế.
Hai cha con trở về quê hương, nhưng ngôi nhà giờ đây thiếu đi nụ cười của chị Lan. Bé Na vẫn thường ngồi bên cửa, nhìn xa phóng, như chờ mẹ trở về. Và anh Hùng, mỗi đêm lại đặt Nhẫn bạc bên gối, thì thầm: “Lan ơi, anh sẽ chăm sóc con thật tốt, như em từng mong.” Dòng sông Hương vẫn tĩnh lặng trôi, mang theo câu chuyện tình buồn nhưng đầy ý nghĩa về sự hy sinh và tình yêu bất diệt.