×
×

Hạnh, em trả anh 2 triệu đi, em tiê/u gì rồi, vi/ện phí của con đâu phải như thế …

Trong một căn nhà nhỏ ở ngoại ô, Hạnh phúc ngồi bên giường bệnh của con trai, bé Nam, mới ba tuổi. Đôi mắt cô mọng nước, tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của con, đang thở yếu ớt qua ống oxy. Bệnh viêm phổi nặng đã khiến Nam phải nhập viện hơn một tuần. Từng ngày trôi qua, Hạnh phúc như chết lặng khi nhìn cơn đau, còn đơn vị cứu trợ tăng cường không ngừng.

Người cô, Long, là một người đàn ông ít nói, làm nghề thợ xây. Luôn chăm chỉ, nhưng đồng lương ít chỉ đủ trang trải nghiệm cuộc sống đơn giản. Hạnh vốn làm nội hỗ trợ, chăm lo cho gia đình, nên mọi gánh nặng tài chính đều biến bước lên vai Long. Dù vậy, cô luôn tin rằng tình yêu và sự hy sinh của họ sẽ vượt qua mọi khó khăn.

hôm nay, Long bước vào phòng bệnh, khuôn mặt mệt mỏi. Anh vừa đi làm về, bộ quần áo còn lấm lem bụi chim. Hạnh phúc cười yếu ớt, hy vọng anh mang đến tin tốt. Nhưng ánh mắt Long lạnh lùng, khác chứng tỏ mọi ngày. Anh ngồi xuống, thở dài rồi nói:

“Hạnh, em return anh 2 triệu đi.”

Hạnh phúc lâng lâng, như không tin vào tai mình. “Trả tiền gì cơ anh? Tiền đó em đóng gói miễn phí cho con rồi mà.”

“Đóng gì mà đóng? Anh đưa em 5 triệu, bảo giữ để lo cho con, giờ hóa đơn có 3 triệu thôi. 2 triệu kia đâu?” Giọng Long gằn xuống, ánh mắt sắc lạnh.

Hạnh bàng hoàng. Cô nhớ rõ số tiền 5 triệu đã được cung cấp lâu dài cho bệnh viện. Cô đã kiểm tra kỹ hóa đơn, từng đồng một, vì biết đó là mồ hôi nước mắt của chồng. “Anh, em thề hết rồi. Em không giữ đồng nào cả!”

Long đứng dậy, giọng đầy giận dữ : “Em đừng nói dối! Anh làm phổi khó cố, giờ nằm ​​viện, em còn lấy tiền đi đâu? Em nghĩ anh không biết gì sao?”

Tiếng nói của Long vang lên trong căn hộ nhỏ, tạo ra vài bệnh nhân bên cạnh ngoảnh nhìn. Hạnh cảm thấy như trái tim mình bị bóp. Cô không hiểu tại sao lại nghi ngờ mình như vậy. Nước mắt lăn dài trên má, cô cố giải thích, nhưng Long chỉ lắc đầu, bỏ ra ngoài, để lại Hạnh phúc với nỗi đau chồng chất.

Những ngày sau đó, không khí gia đình nặng nề như thế. Long gần như không nói chuyện với Hạnh, chỉ yên lặng đi làm rồi về thăm con. Hạnh phúc cố gắng tìm lại hóa đơn, lục tung mọi tờ giấy, nhưng tất cả đều xác nhận cô cống hiến đủ 5 triệu. Cô bắt đầu tự hỏi liệu mình có bối rối không, hay có điều gì đó bất thường đang xảy ra.

Một buổi tối, khi Hạnh đang lau người cho Nam, cô nhận được tin nhắn từ chị Lan, bạn thân của mình. “Hạnh, hôm nay tao thấy Long đi với một người đàn ông lạ lắm lắm, hình như đưa tiền cho anh chàng. Tao đứng xa nên biết, nhưng tao lo quá, nói để mày biết.”

Hạnh chết nằm yên. Long không phải kín đáo, nhưng hành động này quá bất ngờ. Cô quyết định phải tìm hiểu sự thật. Đêm đó, khi Long ngủ, Hạnh kiểm tra điện thoại của anh. Trong một tin nhắn cũ, cô đã tìm thấy đoạn hội thoại giữa Long và một người tên “Chú Tâm”. Nội dung tạo cô run run:

“Chú ơi, cháu trả thêm 2 triệu đây, chú giúp cháu bí mật nhé. Vợ cháu không biết.”

Hạnh phúc thấy như trời đổ. Cố giấu điều gì lâu thế? Số tiền 2 triệu liên quan đến chuyện gì mà anh phải nói dối, thậm chí chí sửa lỗi cho cô? Cô quyết định đối phó.

Sáng hôm nay, Hạnh phúc chờ đợi ở bệnh viện. Khi anh đến, cô kéo anh ra góc khuất, giọng chạy: “Anh, em biết hết rồi. 2 triệu đó anh đưa cho chú Tâm, đúng không? Anh nói thật đi, chuyện gì đang xảy ra?”

Long phấn, ánh mắt thoáng chốc, nhưng rồi anh thở dài, khó chịu. “Hạnh, anh xin lỗi. Anh không muốn em lo thêm, nên mới nói dối. 2 triệu đó… anh đưa chú tâm để trả nợ.”

“Trả nợ? Nợ gì?” Hạnh gần như hét lên.

Kể dài, giọng trầm buồn. Hóa ra, cách đây một tháng, khi Nam vừa nhập viện, bác sĩ nói cần một ca ngợi kỹ thuật cấp cứu con. Nhưng viện phí lúc đó đã vượt quá khả năng của họ. Long đã vay nóng 10 triệu từ chú Tâm, một người cho vay nặng lãi, với lãi suất cắt cổ. Anh Hạnh giấu vì không muốn cô bổ sung thêm lực, và số tiền 2 triệu anh đưa thực ra chỉ là một phần để đóng viện phí. Khi thấy hóa đơn thấp hơn dự trữ, anh nắng vàng thu tiền để đòi lại 2 triệu, hứa trả nợ cho chú Tâm trước khi lãi tăng cao hơn.

Hạnh phúc bật lên. Cô không ngờ mình đã âm thầm chịu đựng tất cả. “Sao anh không nói với em? Em là vợ anh, anh nghĩ em không đủ sức cùng anh vượt qua sao?”

Long nắm tay cô, mắt đỏ hoe. “Anh chỉ muốn bảo vệ em và con. Anh sợ nếu em biết, em sẽ lo đến ngã bệnh. Anh sai rồi, Hạnh. Anh xin lỗi.”

Cả hai ôm nhau khóc, giữa hành lang bệnh viện lạnh. Hạnh nhận ra rằng, dù Long có nói khi giấu cô, nhưng tất cả đều xuất phát từ tình yêu dành cho gia đình. Cô quyết định cùng một mặt đối với khoản nợ. Họ bán chiếc xe máy cũ, vay mượn thêm từ người thân, và cuối cùng trả hết nợ cho chú Tâm. Bé Nam, may mắn thay, tăng hồi phục sau ca thuật.

Câu chuyện kết thúc với hình ảnh Hạnh và Long ngồi bên con, nắm tay nhau. Dù khó khăn vẫn còn ở phía trước, họ biết rằng chỉ cần tin tưởng và chia sẻ, không có thử thách nào là không thể vượt qua.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News